Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 355
Cậu nghe tiểu nhị nói Tề Hoan Lâu đóng cửa, Lương chưởng quỹ còn tìm một đại phu để kê đơn thuốc, cố gắng chống đỡ không dám đi ngủ…
Đúng rồi, đại phu còn nói rằng hắn ta bị trúng gió tà, kinh mạch bị tắc nghẽn nên bị đau nhức cơ thể mỗi ngày, liên tục gặp ác mộng.
Không biết tối nay Lương chưởng quỹ còn gặp mộng du nữa hay không…
Tiêu Văn Yến nhìn với vẻ chờ mong, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Đại tỷ đã về rồi! Tại sao về rồi mà không đến xem ta trước? Ta đã sắp buồn chết rồi mà nàng còn đi tới Tề Hoan Lâu!” Tiêu Văn Yến ngồi bên trong cửa sổ, nhưng thân thể lại hận không thể lập tức bay ra!
Cửa Tề Hoan Lâu đóng chặt, Tùng Thúy gõ cửa một lúc lâu cửa mới mở ra.
Khuôn mặt xanh lè của quỷ hồn Lương Thiện Nhân cũng bay từ bên trong ra, vừa nhìn thấy Tiêu Vân Chước liền mỉm cười: “Đại sư, ngài đã về rồi à?”
Tiêu Vân Chước nhìn ông ấy, có chút kinh ngạc: “Mấy ngày nay ông vẫn quấn lấy hắn à? Vẫn chưa cho hắn được nghỉ ngơi sao?”
“Nghỉ cái gì mà nghỉ! Đồ súc sinh!” Lương Thiện Nhân lập tức nổi giận: “Đại sư, ngài không biết đâu, vốn dĩ ta cho rằng hắn chỉ là đồ gian thương thôi, không nghĩ rằng sau khi ta chết hắn lại trở nên tồi tệ đến như vậy!”
“Mấy ngày nay ta luôn đi theo hắn, phát hiện hắn không trở về nhà liền thấy rất kỳ lạ. Sau lại biết được, hắn chê tức phụ không sinh được nhi tử nên bỏ mặc người ta, còn học đòi mấy tên có tiền đi chơi gái nữa! Hắn đi tới mấy chỗ kia, đi một chuyến đã tiêu hết mấy chục lượng bạc…” Lương Thiện Nhân tức giận nói.
Mấy ngày nay ông ta vẫn luôn cố gắng khống chế mình, sợ mình nhất thời nổi giận mà đánh chết nhi tử.
Đánh chết cũng không quan trọng, ông ấy chỉ sợ làm chậm trễ việc đại sư mua thiện đường!
“Đứa con dâu kia của ta là một hài tử ngoan, sinh được đứa cháu gái kia ta cũng rất thích, nhưng lại có một người cha như vậy, ta cũng rất có lỗi với bọn họ…” Lương Thiện Nhân hai tay run rẩy: “Súc sinh này từ đêm hôm trước bị ta dọa rồi tỉnh lại, không dám ngủ tiếp nữa, để ta xem xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu.”
Tiêu Vân Chước cũng nhìn ra được, Lương Thiện Nhân thật sự muốn g.i.ế.t. chết nhi tử mình!
Lúc này người ra mở cửa chính là A Toàn, hắn còn tưởng rằng Tiêu Vân Chước đang nói chuyện với nha hoàn bên cạnh nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ mời người vào trong.
“Chưởng qũy đang ở trên lầu… Hai ngày nay hắn vẫn luôn đang đợi ngài.” A Toàn vội vàng nói.
Tiêu Vân Chước lên lầu.
Ở phía sau là Lương Thiện Nhân và Hổ Tử, hai hồn phách một già một trẻ cùng bay theo.
Lương chưởng quỹ vừa nhìn thấy Tiêu Vân Chước đến đây, đôi mắt xanh đen lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới: “Có phải cô nương muốn mua Tề Hoan Đường của ta không?”
“Không phải, ta tới để lấy tiền. Lương chưởng quỹ, hai ngàn lượng bạc, hẳn ngươi chưa quên chứ?” Tiêu Vân Chước cười hỏi.
“Không! Cha ta nói ngươi muốn mua nhà mà!” Lương chưởng quỹ vừa nghe, lập tức sốt ruột: “Ngươi mau mua đi, cha ta nhất quyết bắt ta phải bán chỗ này lại cho ngươi! Nếu không bán cho ngươi thì ta sẽ mất mạng! Ta biết ta không phải là người tốt lành gì, ta là một súc sinh, loại người như ta mà trông giữ Tề Hoan Lâu thì sẽ làm ô uế chỗ này, ta hiểu mà, ta bán xong sẽ đi ngay!”
Giọng Lương chưởng quỹ rất sốt ruột, trong mơ hồ còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Hắn thật sự sợ hãi.
Lần đầu tiên khi cha hắn báo mộng, hắn còn tưởng do ban ngày hắn sợ hãi nên mới gặp ác mộng, sau khi uống mấy chén trà an thần xong không còn để tâm nữa.
Bởi vì đêm hôm trước ngủ không ngon giấc nên buổi trưa ngày hôm sau, hắn lại ngủ bù.
Hắn vốn tưởng rằng buổi trưa dương khí mạnh, cho dù là báo mộng thật thì cha hắn cũng không dám tới, ai mà ngờ được hắn vẫn nằm mơ!
Trong giấc mơ, cha hắn kéo tai hắn, hét thẳng vào mặt hắn, quả thực quá đáng sợ!