Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 321
Nhưng chính là những lời này, Lục lão tướng quân nghe mà tóc cũng muốn dựng lên rồi.
Với tuổi tác của ông ấy, đã không còn ai ở trước mặt ông ấy nói những lời không xuôi tai nữa rồi.
Tiểu hỗn đản này, mở miệng lại nói ông ấy có lỗi với Tiêu gia!
Đương nhiên, hắn nói cũng là sự thật, Tiêu lão ca khi còn tại thế, ông ấy đã nhận rất nhiều ân huệ, cũng quả thực một chút cũng không trả nổi, dù sao khi đó cũng không cần đến còn!
Về phần sau này…
Nhi tử của Tiêu lão ca… Quả thực là tên hỗn trướng ai nhìn cũng cảm thấy buồn nôn!
Tiên Hoàng đã nhịn đến mấy lần, nếu ngay cả Tiên Hoàng cũng không nhịn được, vậy ông ấy giúp đỡ cầu tình cũng vô dụng, người được ban cho chết xong hết mọi chuyện, kỳ thật ông ấy cũng cảm thấy thống khoái.
Ông ấy cũng háo sắc, nhưng tự nhận vẫn còn có chút nguyên tắc.
Lúc còn trẻ ông ấy có vài thê thiếp, nhưng không nhiều, đối xử với các nàng cũng vô cùng tốt, mỗi một người đều bình thản già đi, bây giờ những tiểu nương tử trẻ tuổi ở trong phủ, đều là cuộc sống ở nhà mình không tốt, tự nguyện vào cửa phục vụ, mỗi ngày đều cùng ông ấy sống phóng túng mà thôi!
Không làm bẩn thân thể của các nàng, càng không phạm pháp!
Nhưng nhi tử của Tiêu lão ca thì lại không như vậy, năm đó nuôi rất nhiều ngoại thất, trong đó có một vài người còn là vợ người ta!
Tội thông dâm đã từng có mấy lần, là Tiên Hoàng giúp đỡ đè xuống!
Sau khi Tiêu lão ca qua đời, hắn ta vô pháp vô thiên, cảm thấy có Tiên Hoàng làm chủ, không chỉ có không nghĩ lại chính mình, còn nhớ thương nữ nhân bên cạnh Tiên Hoàng, tằng tịu với cung nữ, một lần này, Tiên Hoàng cảm thấy nếu như còn mặc kệ, không chừng tiếp theo hắn cũng dám thông đồng với phi tử trong hậu cung…
Cho nên chỉ có thể g.i.ế.t. chết người.
Kết quả của Tiêu gia hiện giờ, đều là do một mình cẩu vật kia làm ra.
Về phần những vãn bối của Tiêu gia bây giờ, cũng không sai lầm lớn, chỉ là đều đã xa cách, ông ấy là một trưởng bối, chẳng lẽ lại còn cứ bám dính lấy?
Bất luận là Tiên Hoàng, bệ hạ, hay là ông ấy, đều là bị con quỷ đói sắc kia của Tiêu gia khiến cho sợ hãi!
Ngộ nhỡ cho Tiêu gia sắc mặt tốt, lại tạo ra một người không biết xấu hổ thì phải làm sao bây giờ?
Đến lúc đó Tiêu gia này không chừng sẽ bị diệt môn!
“Ngươi… Ngươi bớt kể tình trước mặt lão tử! Muốn làm gì nói thẳng! Nếu như muốn cầu bản tướng quân cho ngươi một chức vụ quan viên, vậy ngươi nằm mơ đi thôi!” Lục lão tướng quân hầm hừ nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu Văn Việt nghe vậy, trong lòng ngược lại khoan khoái hơn một chút.
Có đàm phán là được.
Hắn cũng không muốn nhắc đến sự tích tổ tông thi ân cầu báo, nếu có thể dùng cách thức nghiêm chỉnh để gặp Lục lão tướng quân, hắn nhất định sẽ không nói hai lời cho thấy ý nghĩ của mình.
Nhưng lão già này rất cố chấp, không phải hắn dùng vào biện pháp đặc biệt khác mới bằng lòng lộ diện…
Người này đang nổi nóng, hắn không nhắc chút chuyện cũ, cũng không dễ đưa ra yêu cầu.
“Vãn bối biết mình vô dụng, lúc trước cũng không nghĩ tới làm một phen sự nghiệp, bây giờ lại không dám yêu cầu tướng quân giúp đỡ giới thiệu chức vị, chỉ là những ngày này đột nhiên như ở trong mộng mới tỉnh, cũng muốn dùng thân thể tàn phế này của chính mình làm vài chuyện, nhưng khổ nỗi không có môn đạo…”
“Ta thì có thể có môn đạo gì! Ngươi thân thể này…” Lục lão tướng quân nhìn lướt qua: “Thân thể này của ngươi xem ra cũng là con ma chết sớm, ta cũng không quen biết đại phu gì…” Lục lão tướng quân hừ lạnh một tiếng.
“Ngài không biết đại phu, nhưng ngài biết Quân Sư.” Tiêu Văn Việt nhẹ giọng nói.
Nhưng một câu nói kia, lại trực tiếp khiến cho toàn thân Lục lão tướng quân xiết chặt, nhìn hắn như nhìn quỷ.