Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 281
Bất luận là La Phi Nguyệt hay là Tam vương gia, trước đó đều hết sức giúp nàng che đậy.
Trong kinh thành này, rải rác mấy người biết bản lãnh của nàng, đại đa số đều là người quen biết nàng, đều cảm thấy nàng cũng chỉ là người hiểu ít nói ít.
Thậm chí, cho rằng toàn bộ nàng đều nhờ khuôn mặt, mê hoặc lòng người, mà người bị hại này dĩ nhiên là: Mạnh Vịnh Tư, Tam vương gia lui tới khá nhiều với nàng…
Tóm lại, người tin tưởng bản lĩnh của nàng không tính là quá nhiều.
Vụ án này có chút khác biệt, quan phủ đã nhúng tay vào, đi con đường sáng, người tham gia mã hội này càng là không ít, nếu nàng khoa trương, vậy năng lực của nàng cũng sẽ làm cho người tin phục.
Nhưng tin phục thì tin phục, người khác chưa chắc sẽ tôn trọng nàng.
Cũng ví dụ như đại phu trong kinh, y thuật cho dù có tốt, thì trong mắt quyền quý, cũng chỉ là nhân vật nhỏ phục vụ cho bọn họ.
Đối xử với quyền quý, phải giải quyết phiền phức cho bọn họ, còn phải cung kính sợ đắc tội…
Nàng ngốc như vậy sao?
“Ngươi nói phải!” La Phi Nguyệt cẩn thận suy nghĩ: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ta… Ta không có cách nào để xin bệ hạ trả tước vị lại cho nhà các ngươi…”
Tiêu Vân Chước bật cười nhìn nàng ta một cái.
“Không cần.” Tiêu Vân Chước ngồi ngay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy chân thành: “Ta đã nghĩ xong rồi.”
“???” La Phi Nguyệt mê man nhìn.
“Từ giờ trở đi, ngươi không được gọi ta là Tiêu cô nương, ngươi phải thay đổi, gọi ta… Đại sư.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc yêu cầu.
“…” Khoé miệng La Phi Nguyệt khẽ giật một cái.
Lời này là nghiêm túc sao?
Mặc dù Tiêu Vân Chước thật sự vô cùng lợi hại, nàng ta cũng vô cùng tín nhiệm, nhưng gương mặt này của Tiêu Vân Chước non nớt, tuổi còn quá trẻ, ngày thường còn xinh đẹp như vậy, nếu bảo nàng ta gọi “Đại sư”, như thể là gọi người già vậy, khiến cho nàng ta không mở miệng được!
“Nếu như giúp ngươi, ta phải làm tốt dương danh chuẩn bị, ngươi nói đúng không?” Tiêu Vân Chước ho khan một tiếng: “Da mặt ta dày, nên nói thẳng, La cô nương, bây giờ ngươi phải bắt đầu khen ngợi ta không ngớt, mặt khác, phải tôn kính khách khí, không thể mạo phạm, tốt nhất còn phải có một chút sùng bái với ta, nếu có người hỏi, ngươi có thể thần bí nói cho đối phương biết, ta theo một sư phụ cao nhân, về phần là cao nhân nào, vậy thì đến viện tử của ngươi xem.”
“…” La Phi Nguyệt há to miệng, chẳng biết tại sao, vào lúc chính mình xui xẻo nhất, lại có hơi buồn cười.
Kỳ thật, nàng ta thật sự vô cùng sùng bái Tiêu Vân Chước.
Cũng thật sự tôn kính nàng, cảm thấy nàng là tiểu cô nương độc nhất vô nhị quả thực lợi hại.
Nếu như nàng không làm bằng hữu với nàng ta, không cần Tiêu Vân Chước nói rõ như vậy, nàng ta cũng có thể làm được, nhưng bởi vì đã thân thiết hơn mấy phần với Tiêu Vân Chước, lại thường xuyên viết thư cho nàng… Sau khi thân thiết, bị tuổi tác và biểu cảm vô hại của nàng ảnh hưởng, dẫn đến hình tượng đại sư của Tiêu Vân Chước, không quá dễ dàng triển khai.
“Không được sao?” Tiêu Vân Chước vô cùng nghi ngờ hỏi nàng ta: “Chắc là cũng không khó chứ, ta quả thực rất lợi hại đó?”
“Không… Không khó?” La Phi Nguyệt vất vả nói ra: “Là lợi hại, thật.”
Không hiểu rõ tính tình và tình huống của nàng… Nàng nào chỉ là lợi hại, quả thực là có một loại thần quang không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Nhưng… lúc nàng nói chuyện đầy “Mê sảng” thì lại hoàn toàn khác.
Nàng thông suốt đại khí, thế nhưng cũng có khi cáu kỉnh, nàng có đôi khi thần bí khó lường rất khó phán đoán, nhưng lúc không nghiêm túc, lại hồn nhiên ngây thơ, tâm tư đơn giản…
“Tiêu đại sư” và “Tiêu gia thiên kim”, hai thân phận này hoàn toàn khác nhau, nhưng ấy vậy mà lại dung hợp trên người nàng vô cùng hoàn mỹ! Mà trước đó vì bảo vệ thanh danh của Tiêu Vân Chước, nàng ta đã cố gắng hết sức đối xử như thân phận sau, bây giờ đột nhiên phải đổi, cần điều chỉnh một chút cảm xúc mới có thể theo kịp!