Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 266
Ngẩng đầu nhìn quỷ chết đói vẫn đang ăn chực trong nhà đang nhìn nàng chăm chú, cũng không cảm thấy tiếc tiền nữa.
“Sau khi thi đình xong, tuy rằng trong nhà không tổ chức tiệc mừng nhưng cũng sẽ đóng cửa mua chút rượu thịt đồ ăn ngon. Sau khi ngươi được dính một chút không khí vui mừng thì ta sẽ đưa ngươi rời đi, có được không?” Tiêu Vân Chước nhìn quỷ chết đói, hào phóng hỏi.
Số tiền mà con quỷ chết đói này tiêu lúc còn sống còn không bằng một phần nhỏ của số tiền nàng đã tiêu trong mấy ngày nay.
Đồ ăn đã nhiều, lại còn rất đắt, nếu như thế mà còn chưa hài lòng nữa thì nàng rất có thể sẽ tức giận.
Quỷ chết đói cũng biết ngày lành không thể kéo quá dài.
Lúc này cũng rất phối hợp, lại ngoan ngoãn gật đầu: “Thật ra…ta đã sớm cảm thấy mĩ mãn rồi, chỉ là lòng vẫn còn tham, muốn ăn thêm mấy miếng nữa, ăn thêm vài ngày nữa…Trước kia cướp lễ cúng của người khác cũng vẫn ăn không đủ no, đã chết nhiều năm như vậy rồi mà cũng chỉ có ở chỗ của đại sư mới nếm được cảm giác no bụng là thế nào, cảm ơn đại sư…”
“Vậy ngươi còn có tâm nguyện nào khác chưa thực hiện nữa không?” Tiêu Vân Chước lại hỏi.
Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, Tiêu Vân Chước cũng không sợ phiền toái.
Quỷ chết đói suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Bà ta đã chết rất lâu, lúc vừa mới chết cũng có chút không cam lòng, sẽ quay về nhìn người nhà. Nhưng sau lại phát hiện trượng phu bà ta vẫn sống nghèo khó như trước, cha nương bà ta cũng không mấy đau thương, cho dù là nữ nhi chết đi nhưng cũng không bởi vì bà ta chết mà khóc lóc thảm thiết. Dần dà, bà ta cũng ngoảnh mặt đi.
Xuất thân nghèo khó, tất nhiên chẳng có người để oán than.
“Mấy ngày nay ta đã khiến ngài thêm phiền toái rồi.” Quỷ chết đói thành thật nói, lúc này vừa quy củ vừa mộc mạc, mơ hồ có thể nhìn ra được bộ dáng lúc trước như thế nào.
Lại giải quyết thêm một chuyện của người chết nữa, toàn thân Tiêu Vân Chước dễ chịu hơn rất nhiều.
Bắt đầu dành tinh lực vào những chuyện trong nhà.
Tiêu gia rất lớn, chuyện trong nhà cũng không ít.
Tiêu Vân Chước an tâm học tập cách quản gia với tổ mẫu, cũng hiểu được rất nhiều đạo lý, mà phần lớn mấy đạo lý này cũng liên quan đến quan hệ giữa người và người, hoàn toàn khác với những gì mà nàng học được từ sư phụ trước đây.
Mà lão thái thái vốn cho rằng dạy dỗ đứa cháu gái này sẽ tốn chút công sức, nhưng không ngờ năng lực tiếp thu của nàng cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Nàng có thái độ đúng mực, không kiêu ngạo không nóng nảy, bình tĩnh trong mọi tình huống, quản lý mọi việc trong nhà một cách có trật tự. Điều đáng kinh ngạc những là nàng rất giỏi dùng người, những người gian dối bày thủ đoạn bên dưới quả thực không ai có thể che giấu được.
Chính vì cảm nhận được cháu gái mình quá khôn khéo và hiểu rõ mọi chuyện nên trong lòng lão thái thái mới càng thấy khó chịu.
Với trí thông minh của cháu gái, hoàn toàn có thể vượt qua được bất kỳ một đứa cháu trai nào.
Nhưng cháu trai có thể đi ra ngoài tham gia khoa khảo làm quan, cháu gái phải chịu ấm ức quản lý một thế giới nhỏ bé này, làm sao không cảm thấy đau lòng cho được? Bà ấy càng lo sợ một ngày nào đó Tiêu Vân Chước sẽ phát hiện ra thế đạo bất công, trong lòng không biết sẽ cô đơn đến thế nào.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của lão thái thái.
Tiêu Vân Chước đã hiểu rõ ràng những chuyện này sớm hơn ai hết.
Trong số những âm hồn mà nàng từng gặp, nữ quỷ nhiều hơn nam quỷ rất nhiều. Sư phụ cũng sợ nàng học được một thân bản lĩnh, cuối cùng lại bị các quy củ trong thế đạo ảnh hưởng nên đã kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện xưa, lúc này mới khiến cho tâm trí nàng bị lủng lỗ như một cái sàng.
Tiêu Vân Chước cũng không cảm thấy quản lý việc nhà là chuyện lãng phí thời gian.
Đối với nàng mà nói, đã làm việc gì thì nhất định phải làm thật tốt, nghề nào cũng có trạng nguyên. Đừng nói là làm đương gia, cho dù là học cách gõ quan tài thì nàng cũng có thể gõ ra âm thanh hay hơn, sẽ không bởi vì những chuyện vặt làm trói buộc tư tưởng của mình.
Chỉ là mấy ngày nay nàng nhìn như có vẻ thành thật mới khiến lão thái thái xúc động.