Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 251
Bí sự cỡ này, nếu chỉ để một mình đại công chúa biết, sống chết của phò mã do chính nàng ta định đoạt, vậy thì đại công chúa mới có thể nhớ kỹ nhân tình này.
Nhưng Tiêu Vân Chước và Tam vương gia lại cứ cùng nhau vạch hết mọi chuyện ra.
Về sau đại công chúa có thể vì vậy mà trả thù hay không, chuyện này cũng khó nói.
“Ta hiểu rồi.” Tiêu Vân Chước nhẹ gật đầu.
Giải oan cho Quỷ Hồn, chuyện này sẽ không đắc tội với người sống chứ?
Hoắc phu tử thấy nàng không hoảng hốt, lại nghĩ tới bản lĩnh nhìn người trước đó của nàng, cũng an tâm hơn mấy phần.
Bây giờ đại công chúa chắc là sứt đầu mẻ trán, cho dù tức giận, trong chốc lát cũng không rảnh đi tìm Tiêu Vân Chước gây phiền phức, đứa nhỏ này… Thông suốt lại khôn ngoan, làm chuyện tốt không sợ cường quyền, có vãn bối như này, trong lòng ông ấy thật ra cũng rất vui vẻ.
Hậu nhân giống ông tổ Tiêu gia nhất… Ngược lại là nha đầu này mới đúng.
Hoắc phu tử lại nghe thêm hai vở diễn, cho Tam vương gia đủ mặt mũi, lúc này mới rời đi.
Tiêu Văn Yến vẫn luôn không dám hỏi nhiều.
Mỗi khi cậu có hơi không ngồi yên, là có thể cảm giác được ánh mắt Tiêu Vân Chước nhẹ nhàng nhìn qua, khiến cậu bị bất đắc dĩ ngồi ở đó, không dám loạn động.
Chờ đến khi Hoắc phu tử đi rồi, cậu mới thở phào, nặn ra mấy phần dối trá nịnh nọt: “Đại tỷ… lời các ngươi vừa mới nói… Là có ý gì thế…”
“Từ mai, ngươi đi theo Tam biểu thúc để học tập, phải chắc chắn là ngoan ngoãn không thể lười biếng.” Tiêu Vân Chước nhìn cậu, kiên nhẫn nói.
“A?” Thật sự là như vậy!
“Ta… Ta không…”
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Vân Chước cười, nhìn cậu nói: “Ta biết, lần trước ấy à, ngươi muốn tặng ta cho công tử Thôi gia làm vợ… Muốn nhân lúc phụ thân không ở nhà, để công tử Thôi gia này gạo nấu thành cơm với ta, như thế, cho dù là phụ thân trở về cũng vô dụng, đúng không?”
“…” Tiêu Văn Yến hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía Tiêu Văn Việt.
“Ta cũng không nói.” Tiêu Văn Việt cười một tiếng.
“Ta… Ta không muốn cho các ngươi gạo nấu thành cơm, chỉ là nghĩ… Nhìn vừa ý là được rồi, dù sao… Cha nghe lời ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, chắc chắn ông ấy sẽ gả ngươi đi…” Tiêu Văn Yến vội vàng nói: “Có điều bây giờ ta biết ta sai rồi, ta cũng không dám nữa!”
“Nhị ca đã thay ta xả giận, nhưng trong lòng ta vẫn có hơi khó chịu, ta đang nghĩ, đợi phụ thân trở về, có cần nói chuyện này cho ông ấy biết hay không? Còn có đại ca, hiện tại hắn cũng chẳng hay biết gì, nếu như ta nói ra chuyện này, ngươi đại khái sẽ còn bị đánh… hai trận nữa!” Tiêu Vân Chước giơ lên hai ngón tay, mong đợi nhìn cậu.
Tiêu Văn Yến run lẩy bẩy.
“…” Cậu rất muốn khóc.
“Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy một vài chuyện cũ, tằng tổ vì để tránh hậu hoạ về sau, không tiếc đưa thuốc cho tổ phụ, để ông ta cả đời không đẻ được, ngươi nói xem, nếu như ta ở trước mặt phụ thân đau buồn một chút, vất vả một chút, thậm chí vì những chuyện ngươi làm cả ngày tìm chết, phụ thân có thể vì đòi lại công bằng cho ta, mà bắt chước tằng tổ không? Đương nhiên không cần đưa thuốc cho ngươi, nhưng chặt chân… Ta nghĩ ông ấy làm được.” Tiêu Vân Chước lại nói.
“Đại tỷ… Ngươi đừng như vậy, ta sợ… Ta thật sự sai rồi, trước đó ta đã biết mình sai rồi!” Tiêu Văn Yến vội vàng mở miệng.
“Ở trên đường không phải đệ còn nói nàng không có lòng tốt sao?” Tiêu Văn Việt cà lơ phất phơ châm thêm cây đuốc.
“Nhị ca! Huynh cũng tha cho ta đi!” Tiêu Văn Yến sốt ruột: “Rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì, ta nghe lời còn không được à… Ta không muốn bị đánh, càng không muốn bị chặt chân…”
Tiêu Vân Chước hài lòng khẽ cười.
“So với ta và nhị ca, Tam biểu thúc là người cực kỳ hiền lành, ngươi theo bên cạnh ông ấy cố gắng mà học, nếu như sau một tháng, Tam biểu thúc nói ngươi là khối gỗ mục, vậy ngươi hoàn toàn chính là phế vật, đối xử với phế vật, không cần lưu tình?”
“Đương nhiên, nếu như Tam biểu thúc muốn tiếp tục dạy bảo ngươi, hoặc là tìm kiếm danh sư cho ngươi, vậy những chuyện trước đó ngươi làm, sẽ xóa bỏ, đồng thời, người làm tỷ tỷ như ta, sẽ tặng ngươi một món quà lớn, bày tỏ sự chúc mừng, từ nay về sau, sẽ đối xử càng khách khí với người hơn!” Tiêu Vân Chước ngữ khí ôn hòa hơn rất nhiều.