Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 243
Lang quân giỏi nhất Tiêu gia còn như thế, vậy hai đứa sau thì sao…
Còn cần phải nói thêm gì sao?
“Tiểu đệ nhà ta… gần đây đã ngoan ngoãn hơn, nếu như nó là con khỉ trên nhảy dưới tránh, đương nhiên ta sẽ không dẫn nó theo đến làm phiền ngài.” Tiêu Vân Chước cũng không cảm thấy xấu hổ: “Đợi lát nữa, nhìn một chút rồi nói sau, ngài thấy thế nào?”
Trong lòng Hoắc phu tử nắm chắc, nghe nói như thế nhẹ nhàng thở ra: “Các ngươi đều là những đứa trẻ ngoan, nếu như ngoan ngoãn hiểu chuyện không quấy rối, lão cốt đầu như ta vẫn có thể chống đỡ được, cũng chỉ mong sao trông nom được lâu hơn vài lần.”
Nhưng sự thực là, Tiêu Văn Yến không ngoan ngoãn nổi.
Cho nên, không thể trách người làm trưởng bối như ông ấy không cho chút tình mọn rồi.
“Vậy thì quyết định như vậy đi!” Khoé miệng Tiêu Vân Chước lộ ra nụ cười.
Nhân khẩu Hoắc gia nhiều, mỗi người đều sáng chói, đều rất biết đọc sách, dù là không làm quan, thì cũng có bản lĩnh dạy học, đại ca thiện võ không thiện văn của nàng, cũng có thể đậu Tiến sĩ dưới sự chỉ điểm và trợ giúp về nhân mạch của Hoắc gia, như thế đã đủ để chứng minh nhân mạch giáo dục của Hoắc gia cường thịnh.
Hơn nữa nhà bọn họ thiện chí giúp người, không tranh không đoạt, nhân duyên cũng vô cùng tốt.
Trong kinh thành này, Hoắc Lục thúc nếu không có đủ nhân mạch bảo vệ, cũng không thể giữ chức phủ doãn như cá gặp nước được.
Lúc trước Tiêu Vân Chước cũng không nghĩ tới sẽ trù tính cho người nhà, nhưng bây giờ phụ thân và tổ mẫu đều có chỗ thay đổi, nàng cũng sẵn lòng làm chút chuyện gì đó cho cái nhà này, đương nhiên, nếu như nhị ca và tiểu đệ thật sự có Hoắc gia chiếu cố, vậy dĩ nhiên nàng cũng phải có qua có lại, chỗ tốt mà nàng có thể cho Hoắc gia, cũng không phải là không có.
Hai người rất nhanh đã tới Thanh Thủy Viên, chậm rãi xem kịch.
Trong Tiêu gia, Tiêu Trấn Quan không ở nhà, Tiêu Văn Dũ đi học, vậy nàng chính là lão đại trong nhà.
Nàng vừa mới mở miệng, Tiêu Văn Yến đã được mời lên xe ngựa, nhưng quản gia cũng không dám cưỡng ép Tiêu Văn Việt, lại không nghĩ rằng sau khi nhị thiếu gia biết, lại không phản kháng, cũng ngoan ngoãn đến Thanh Thủy Viên.
Hai huynh đệ ngồi cùng trong một chiếc xe ngựa, nhưng khoảng cách ở giữa lại như tinh không ngân hà.
Tiêu Văn Yến tức giận, đối với chuyện Tiêu Văn Việt phái người đánh cậu còn chưa buông xuống đây.
Tiêu Văn Việt càng không thèm để ý đến cậu, tựa người ở đó, tay đùa nghịch mã não cá bên hông lúc ẩn lúc hiện.
Tiêu Văn Yến quả thực là có chút nhịn không nổi: “Sáng sớm nàng đã ra ngoài, thần thần bí bí, đi đâu cũng không nói với chúng ta? Bây giờ lại đột nhiên gọi chúng ta tới, coi chúng ta là cái gì, con chó mà nàng nuôi sao?”
“Đệ lại ngứa da à? Nhị ca ta có thể cho đệ vĩnh viễn nằm trong nhà nghỉ ngơi luôn, đệ có muốn không?” Tiêu Văn Việt cười lạnh một tiếng.
Tiêu Văn Yến căng thẳng trong lòng.
“Ta…” Tiêu Văn Yến hơi cúi thấp đầu: “Vì sao… nhị ca, lúc trước ta cũng không đắc tội với huynh, vì sao huynh muốn giúp nàng bắt nạt ta… Ta không hiểu…”
Nhị ca và Tiêu Vân Chước có bốn năm tình cảm, nhưng cũng ở chung với cậu chín năm.
Bây giờ, nói phản bội là phản bội. Ngay cả một lời giải thích cũng không có.
Tiêu Văn Việt chỉ lườm cậu một cái, cũng không nói rõ ràng.
Cho dù chính hắn không thừa nhận, nhưng trong lòng cũng hiểu, tình cảm ở trong đó đúng là không giống nhau.
Tiểu đệ với hắn mà nói, chỉ là một người thân gần gũi hơn so với người xa lạ một chút mà thôi, thỉnh thoảng hắn có thể dung túng, có thể coi cậu như một niềm vui.g.i.ế.t. thời gian, nhưng nếu cậu chết hoặc tàn phế, trong lòng hắn nhiều nhất chỉ là gợn sóng một chút xíu.
Nhưng muội muội Tiêu Vân Chước này lại không giống…