Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 242
Hoắc phu tử làm thế nào cũng không nghĩ ra.
Trang phục của Hoắc phu tử vốn dĩ trông có vẻ già, sau khi than vãn, người vẫn còn chưa tới bốn mươi nhưng lại có khí chất của người sáu mươi tuổi.
“Tam biểu thúc nghĩ thoáng chút, trong thư viện, học sinh như ngày đêm khác biệt, may mà lúc trước Tống Nghiệp không biểu lộ ra một chút vấn đề, nếu như người có khúc mắc với hắn ta không phải là thư đồng của Tống gia mà chính là học sinh của thư viện, vậy chẳng phải là ngài càng khổ sở hơn sao?” Tiêu Vân Chước lập tức an ủi.
“…” Khóe miệng Hoắc phu tử khẽ co rút một cái.
Ông ấy đột nhiên nhớ ra, gần đây Lục đệ về nhà, lúc nói tới Tiêu gia, lộ ra biểu hiện phức tạp…
Lúc đó nhắc đến biểu chất nữ đã tìm được về này, ông ấy và đại ca đều cảm thán một tiếng là đứa nhỏ số khổ. Duy chỉ có Lục đệ, há to miệng muốn nói gì đó, sau đó lại nuốt trở vào, không nói tiếng nào…
Rõ ràng đã từng gặp Tiêu Vân Chước, lại có thái độ như thế, vốn dĩ có hơi kỳ lạ, chẳng qua là lúc đó Tiêu Vân Chước là vãn bối, cũng không có gì hay để nói, nên không để ý đến nữa.
Mà giờ khắc này, ông ấy hiểu rồi.
Hoắc phu tử nâng chén trà lên, bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi an ủi như này, ta không chịu nổi…”
Có điều sau khi nói xong, Hoắc phu tử cũng không nhịn được mà nghĩ đến nhóm học sinh trong thư viện đó…
Có ai… có hành vi đặc biệt chút hay không?
Tuyệt đối đừng có…
Tâm trạng của Hoắc phu tử phức tạp: “Tam vương gia đã bảo người quyết định Thanh Thủy Viện rồi, chúng ta cũng không tiện bác bỏ ý của hắn ta, ta cũng đã lâu rồi chưa gặp huynh trưởng và đệ đệ của ngươi, lát nữa gọi bọn nó đến, mấy người các ngươi cùng trò chuyện với ta.”
Trước đó Hoắc phu tử thường xuyên nhìn thấy Tiêu Văn Dũ, cho nên bây giờ ông ấy nói chính là hai tiểu lang quân khác của Tiêu gia.
“Được!” Tiêu Vân Chước lập tức ngồi ngay ngắn, tinh thần tỉnh táo: “Trước khi cha ta ra ngoài đã đặc biệt dặn dò ta, phải chăm sóc huynh đệ trong nhà thật tốt, đại ca ta thì không cần quan tâm, duy chỉ có nhị ca và tiểu đệ cả ngày không chịu làm gì cả, đừng nói bảo bọn họ tới xem kịch, cho dù để bọn họ đi theo ngài về thư viện hoặc là Hoắc gia, cũng được.”
“…” Hoắc phu tử nghiêng đầu sang một bên.
Ông ấy cũng không muốn.
Ông ấy còn không biết hai đứa nhỏ này là kiểu người gì hay sao? Chẳng khác là bao so với cái bị rơm.
“Như vậy à… Đợi… Ngày khác, ta có thì giờ rảnh rỗi đi.” Hoắc phu tử ho khan một tiếng, từ chối.
Tiêu Vân Chước nghe hiểu, nhưng da mặt nàng dày, chỉ cười nói: “Vậy thì một lời đã định, sau hôm nay, ta lại tính toán cẩn thận, chọn một ngày lành đẹp trời, mời nhị ca và đệ đệ ta đến phủ làm khách.”
“A… được, nhưng, mặc dù ta trẻ hơn so với phụ thân ngươi một chút, nhưng không hiểu về cường thân kiện thể, đạo dưỡng sinh, bộ xương già này đã có chút mục nát lỗi thời rồi, không chịu nổi sự giày vò, càng không chịu được sự ồn ào…” Hoắc phu tử cố gắng lôi kéo: “Đứa nhỏ Văn Yến kia cũng khoảng chín tuổi rồi hả? Là độ tuổi khó quản lý nhất, cũng chỉ có cha ngươi mới có thể trấn áp được con khỉ này…”
Hoắc phu tử cảm thấy mình đã nói hết sức rõ ràng rồi.
Nói thật, ông ấy đã từng dạy không ít trẻ nhỏ, thỉnh thoảng thân bằng cố hữu cũng sẽ tìm cách để đưa con cái tới chỗ ông ấy, xin ông ấy chăm sóc.
Đối xử với trẻ nhỏ, ông ấy trước sau như một rất có kiên nhẫn, chỉ cần là đứa nhỏ chịu học, ông ấy cũng sẵn lòng dốc hết khả năng để dạy bảo.
Nhưng Tiêu gia…
Tiêu Văn Dũ là đứa ngoan, nhưng khi còn bé hắn cũng rất doạ người, tuổi còn nhỏ vừa nghịch thương vừa học thuộc lòng, căn bản không ngồi yên được.
Trên mông giống như có con rận lớn ngứa ngáy, lúc ấy phu tử mà Hoắc gia hỗ trợ tìm, cũng than thở.