Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 241
Hoắc phu tử vô cùng bình tĩnh.
Mãi đến nửa đường, mới chậm rãi mở miệng: “Vừa nãy…những lời cháu nói ở Tống gia… đều là sự thật à?”
Chẳng lẽ thật sự ở Tống gia mới náo loạn xong à? Nhưng tại sao ông ấy lại cảm thấy cảnh tượng ở trước mắt lóe lên cực nhanh, một giây trước còn ấm áp, một giây sau lại lạnh đến run người như vậy?
Tiêu Vân Chước cảm thấy rất có lỗi với Hoắc phu tử.
Đây là một người đứng đắn quy củ, tuy rằng hôm nay là bất đắc dĩ bị nàng và Tam vương gia kéo vào chuyện của Tống gia, nhưng ông ấy cũng thật tình đến chúc mừng, thậm chí còn chuẩn bị lễ vật chu đáo…
Kết quả còn chưa kịp nói được mấy lời chúc mừng đã bị nàng và Tam vương gia hủy hoại.
Vừa nãy khi nàng và Tống phụ cãi nhau, Hoắc phu tử không tức giận phất tay áo bỏ đi đã là tôn trọng nàng và Tam vương gia lắm rồi!
“Đương nhiên là thật, không phải lúc này Tống đại nhân đã thừa nhận rồi sao? Tam biểu thúc, thật sự xin lỗi, một học sinh giỏi của ngài đã bị cháu hủy hoại mất rồi.” Tiêu Vân Chước thành thật nói: “Chẳng qua cháu nghĩ…ngài có danh tiếng khắp thiên hạ, dạy thêm vài người nữa cũng được, phải không?”
“…” Hoắc phu tử vỗ nhẹ đầu mình.
Cũng thật khó có thể tin nổi.
“Ta chỉ dạy Tống Thừa mấy lần thôi, cũng không tính là lão sư của hắn được, nhưng mà…” Ông ấy há miệng, lại càng chua xót hơn: “Đường huynh Tống Nghiệp của hắn mới thực sự là học sinh của ta…”
“???” Tiêu Vân Chước sửng sốt, sau đó khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Rồi…càng ngượng ngùng hơn nữa!
Học sinh như con rể, nàng vạch trần chuyện của Tống Nghiệp, chẳng khác nào đâm thẳng tim gan Hoắc phu tử phải không?
“Chuyện này cháu thực sự không biết, chỉ là chuyện đã đến nước này, cũng không thể cứu vãn được nữa. Hay là khi quay về ngài xem thử có nên cắt đứt quan hệ thầy trò với Tống Nghiệp xem sao.” Tiêu Vân Chước cảm thấy áy náy, vì để bày tỏ lời xin lỗi, nàng vội rót một chén trà đưa cho Hoắc phu tử.
Hoắc phu tử đau đầu.
Ông ấy không đi theo con đường làm quan nên trở thành phu tử từ rất sớm, mười mấy năm trước ông ấy đã từng đến Tống phủ, dạy dỗ Tống Nghiệp hai tháng.
Tống Nghiệp lúc đó chỉ mới mười một mười hai tuổi, vốn là thời điểm ham chơi nhưng lại rất kiên định, chăm học lại có năng khiếu. Có một học sinh như vậy, đương nhiên ông ấy rất thích, cũng rất để tâm dạy dỗ, muốn dạy ra một học sinh kinh tài.
Chỉ là dạy được hai tháng, ông ấy cũng phát hiện ra học sinh này có khuyết điểm.
Hắn nhìn như vùi đầu khổ học không ngừng cố gắng, nhưng nhìn lại không giống như thực sự yêu thích đọc sách. Khi đàm luận những thơ từ văn chương tuyệt thế, hắn không có phản ứng của một người yêu sách chân chính nên có. Bình tĩnh và khách quan, lại chưa bao giờ có cảm xúc kích động nào.
Ngay cả những bốc đồng và yêu thích của tuổi trẻ, hắn cũng không có.
Sau khi ông ấy nhận được thư mời của thư viện, ông ấy liền rời khỏi Tống gia. Chỉ là sau đó Tống Nghiệp cũng đi thư viện, cũng là học sinh trong lớp ông ấy.
Ở trong tầm mắt của hắn, được hắn và mấy phu tử khác dạy dỗ mấy năm.
Nhưng khi đó ông ấy không hề nhìn ra được Tống Nghiệp có…có đam mê kia.
“Cái này…khi phò mã còn ở thư viện vẫn luôn giữ khoảng cách với những người khác, chưa từng thấy hắn kề vai sát cánh với ai cả, mà mấy học sinh ngủ cùng với hắn cũng không có ai cảm thấy hắn kỳ quái…Tại sao đột nhiên lại thành ra…” Hoắc phu tử nhìn Tiêu Vân Chước, muốn nói lại thôi.
Ông ấy thật sự khó có thể mở miệng ra được, hai chữ “đoạn tụ” giống như bị mắc kẹt ở cổ họng, không thể phun ra.