Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 239
Tống phụ cũng tuyệt vọng.
Hoàn toàn mặc kệ nhi tử, vội vàng đi thông báo cho phò mã.
Sau khi Tống mẫu biết tin cũng mang sắc mặt tái nhợt đi tới, nhìn bộ dáng tuyệt vọng của nhi tử, vừa đau lòng nhưng lại có một loại cảm giác nhẹ nhõm khi toàn bộ bụi trần lắng xuống.
“Lúc đầu chúng ta cũng không biết…” Tống mẫu thở hắt ra: “Có lẽ là huynh trưởng của con chịu áp lực học hành quá lớn, mấy năm trước đó lại bị đại bá của con quản rất nghiêm khắc, hắn không có chỗ phát tiết…chỉ có thể chọn thư đồng của con. Mà đại bá con cũng không thật sự hỏi tới nên ban đầu hắn chỉ lấy thư đồng của con ra để trút giận, lén đánh mắng, lại uy hiếp nên thư đồng của con cũng không dám hé răng…”
“Sau đó thì chuyện cũng dần nghiêm trọng hơn, thư đồng đầu tiên đi theo con bị hắn đánh chết. Lúc đó đại bá con và phụ thân con cũng rất hoảng sợ, nhưng chỉ tưởng rằng tâm tình hắn không tốt nên đánh quá tay, chỉ có thể vội vàng giải quyết chuyện này mà không suy nghĩ quá nhiều…”
Nhưng càng về sau, không ngờ Tống Nghiệp không chỉ không thay đổi mà còn trở nên tồi tệ hơn.
Hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú với thư đồng của Tống Thừa, yêu cầu cũng càng cao hơn.
Tống đại bá và Tống phụ vốn không đồng ý, nhưng phát hiện ra sau mỗi lần Tống Nghiệp phát tiết xong sẽ đọc sách tập trung hơn, tính tình cũng ổn định hơn, bọn họ cũng dần dần chấp nhận, thậm chí còn bắt đầu tìm thư đồng theo đúng sở thích của Tống Nghiệp, phải thông minh, vẻ ngoài phải xinh đẹp….
Vốn dĩ sau khi Tống Nghiệp đậu tiến sĩ thì tình huống tốt hơn rất nhiều.
Khi đó mọi phiền muộn trong người hắn dường như tan biến trong nháy mắt, sau đó cũng không thấy gọi thư đồng tới nữa.
Nhưng lại không ngờ Thiên gia lại tứ hôn.
Sau khi được tứ hôn với công chúa, tuy rằng hắn có thể thành phò mã đô úy nhưng căn bản không có thực quyền, trừ phi bệ hạ đặc biệt cho phép hắn đi làm quan, nếu không hắn chính là cá chậu chim lồng, mọi tương lai tươi sáng và tiền đồ đều là số không!
Ngày tứ hôn đó, Tống Nghiệp vô cùng vui mừng tiếp nhận thánh chỉ, nhưng đến nửa đêm, một thư đồng đã bị khiêng đi.
Cũng là lần đó, vấn đề của hắn càng trầm trọng hơn, cũng bắt đầu có tâm tư khác với mấy thư đồng đó.
“Mấy năm gần đây ta vẫn luôn lo lắng, lỡ như sự việc bị bại lộ thì sẽ là tội lớn, nhưng ta cũng không có cách nào…” Hai mắt Tống mẫu đỏ hoe: “Phòng chúng ta cùng với đại phòng là cùng chung một gốc, phò mã gây tội lớn thì con và ta cũng không thể thoát được, chỉ là nếu có người tra hỏi, nhất định con phải ngậm miệng thật chặt, cứ khẳng định là mình không biết gì cả! Ta cũng sẽ nhờ lão sư của con cùng với thư viện hỗ trợ, cho dù thế nào cũng sẽ bảo vệ được tính mạng của con! Nhi tử à, con cũng đừng trách phụ thân con, ông ấy cũng là vì con, vì ích lợi của gia tộc này thôi…”
Tống Thừa căn bản không thể nghe tiếp được nữa, hắn chỉ cảm thấy niềm tin của mình bao nhiêu năm nay đã sụp đổ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, người thân của mình sẽ làm ra chuyện như vậy.
Đặc biết là người huynh trưởng mà hắn vẫn luôn tôn kính và sùng bái…
“Đủ rồi, các ngươi cứ nói là vì huynh trưởng, vì con, vì gia tộc, như sự thật thì sao?! Chính là đại bá và phụ thân đã hủy hoại huynh trưởng! Nếu không phải bọn họ cứ ép buộc huynh trưởng phải đọc sách như vậy thì sao huynh trưởng có thể thay đổi tính tình như thế! Nếu khi tính tình huynh trưởng thay đổi, bọn họ có thể đưa ra quyết định đúng đắn, trấn an nhiều hơn thì làm sao huynh trưởng có thể mắc sai lần lần này đến lần khác như vậy! Hiện tại các ngươi đều nói là vì chúng ta…” Hai mắt Tống Thừa đỏ rực: “Con học hành chăm chỉ bao nhiêu năm qua chính là đợi sau khi trúng cử, đợi thi đình rồi thì có thể…Nhưng bây giờ…đã bị hủy hoại hết rồi! Bọn họ hủy hoại cả huynh trưởng, cả con, hủy hết hoàn toàn!”