Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 221
Giây tiếp theo, cả người giống như bắt đầu phát điên, giống như một con sư tử nhỏ lao tới, muốn vô sỉ cào cấu Tiêu Vân Chước.
Nhưng lại bị Tùng Thúy ngăn cản.
“Nói chuyện cho đàng hoàng, không được vô cớ đánh người.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc dạy bảo: “Sư phụ ta nói, khi chính mình chưa đủ mạnh thì phải bảo vệ tốt chính mình, nếu không sẽ bị chết sớm, ngươi là đệ đệ của ta, ta cũng không ngại dạy lại cho ngươi đạo lý này.”
“…” Trong mắt Tiêu Văn Yến tràn đầy lửa giận.
Cậu vô cớ đánh người sao? Không phải! Là quỷ chán ghét này làm cậu khó thở!
Tiêu Vân Chước, đây là tỷ tỷ ruột của cậu sao? Rõ ràng đây là một quái vật không có tính người!
“Nghe nói hôm nay ngươi không ăn cơm, lúc này là thời điểm thân thể phát triển, như vậy là không được.” Tiêu Vân Chước lại nói.
“Nếu ngươi không bảo phụ thân đưa A Nguyên tỷ tỷ về lại thì ta có chết đói cũng không ăn!” Tiêu Văn Yến ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng.
“Thế à…” Tiêu Vân Chước thở dài một tiếng: “Quên nói cho ngươi, nếu ta đã quyết định nhúng tay vào việc của ngươi thì làm việc sẽ còn ngoan độc và cố chấp hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Hiện tại ngươi nhỏ yếu hơn ta, cho nên nếu ta bảo ngươi nghe lời thì ngươi nhất định phải nghe, không có lựa chọn nào khác.”
“Ngươi muốn làm gì?” Tiêu Văn Yến mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
Tỷ tỷ này, ánh mắt quá âm trầm.
“Đi bảo phòng bếp chuẩn bị bữa tối.” Tiêu Vân Chước nói với hạ nhân trong viện Tiêu Văn Yến.
Thức ăn cho Tiêu Văn Yến đã nấu xong sẵn, vẫn luôn nóng hổi rồi bị nguội, lúc này hâm nóng lại rồi nhanh chóng bưng lên.
Tiêu Vân Chước nhìn thoáng qua con quỷ chết đói vẫn luôn lơ lửng bên cạnh, đối phương giờ phút này đã phần nào hiểu được ý tứ của đại sư, thận trọng bước về phía Tiêu Văn Yến.
Bà ta cũng không bám vào người, tuy rằng bám vào người thì hiệu quả tốt hơn nhưng cũng ảnh hưởng lớn nhất đối với thân thể.
Thân là quỷ chết đói, âm khí của bà ta cũng có thể có tác dụng nhất định, chỉ cần tới gần bên cạnh đối phương, không ngừng phóng thích oán khí khi bị chết đói của mình là được…
“Ăn đi…mau đi ăn đi, ngươi xem này, cháo vừa đặc lại vừa thơm, thật sự quá thơm…”
“Ta đói bụng quá, ta muốn ăn…mau cho ta ăn đi…”
“…”
Con quỷ chết đói để biểu hiện nỗ lực của mình mà trong miệng không ngừng lẩm bẩm, sợ Tiêu Vân Chước không nghe thấy.
Tiêu Văn Yến cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Mấy ngày nay cậu vẫn luôn ăn rất ít, cũng có thể kiềm chế được cơn thèm ăn của mình, nhưng hiện tại…hôm nay đồ ăn lại thực sự quá thơm, trong mắt cậu giống như không thể nhìn được gì khác nữa, chỉ muốn lao tới ăn một bữa no nê…
Miệng mấp máy, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhưng động tác nhỏ này thực sự rõ ràng, cảm giác được ánh mắt của Tiêu Vân Chước, cậu lại cảm thấy tủi thân.
Sao hôm nay lại đói thế nhỉ?
Hiện tại Tiêu Vân Chước vẫn còn ở đây, nếu cậu cứ tới đó ăn thì mặt mũi cậu biết để ở đâu nữa?
Cậu mặt nhăn mày nhó, cảm giác được mình đã gặp phải trở ngại lớn nhất trong cuộc đời.
Tiêu Vân Chước gần đây cũng không có việc gì làm nên nàng rất kiên nhẫn, chẳng qua nhìn đệ đệ mình bày ra dáng vẻ khổ đại cừu thâm như vậy, nàng cảm thấy hình như mình quả thật không phải là người tốt.
Nhưng nàng cũng không chỉ muốn cho Tiêu Văn Yến nhận thức nàng là tỷ tỷ mà cái nàng phải làm là để phụ thân được yên tâm rời đi, không cần phải lo lắng gì nữa!
Một lúc sau, Tiêu Văn Yến nhúc nhích.
Cậu cảm thấy như thể toàn bộ mùi thơm của những món ăn đó đang hướng thẳng về phía mình, bụng kêu lên ùng ục!
Mười lăm phút sau, khuôn mặt cậu đỏ bừng ngồi ở trước bàn cơm, bắt đầu uống chút cháo. Mà cậu vốn định chỉ ăn một ít thôi, nhưng…một miếng rồi lại một miếng…
Bất tri bất giác, ăn đến no nê.
Muốn khóc.
Toàn bộ thể diện của cậu đã bị mất sạch trước mặt đại tỷ độc ác Tiêu Vân Chước này rồi, không chỉ thể diện mất sạch mà cả khí thế như chẻ tre trước đó của cậu…lúc này, đã ỉu xìu rồi.