Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 219
“Nhưng cho dù bà ta chán ghét đại ca nhưng hoàn toàn không kháng cự, đây là vì sao? Là bởi đại ca có chí cầu tiến, tương lai có thể mang tới vinh quang cho bà ta, cho nên bà ta có chán ghét đại ca đấy, nhưng lại không thể ngoan độc được.”
“Theo như ngươi nói, bà ta rất thương yêu nhị ca đúng không?” Tiêu Vân Chước cười mỉa mai: “Thân thể nhị ca yếu đuối, biết vì sao không? Từ khi ta còn nhỏ đã tận mắt nhìn thấy, trời lạnh thấu xương, bà ta lại bắt nhị ca ngồi xổm ở trước cửa nhà để chờ phụ thân về nhà, muốn phụ thân vừa vào cửa liền nhìn thấy lòng hiếu thảo của hắn, tốt nhất phải có gió tuyết thấm vào tận trong cổ, khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng, hình ảnh như vậy mới có thể làm cho phụ thân đau lòng…”
Khi đó nàng rất nhỏ, không hiểu.
Không rõ vì sao nhất định phải chờ ở trước cửa, cho dù lạnh đến phát run vẫn phải chạy về phía phụ thân, nói những lời ngưỡng mộ và sùng kính.
Giờ thì đã hiểu rồi.
Khương Nguyên muốn phụ thân thấy bà ta dạy dỗ hài tử ra sao, so với đại ca càng thêm hiếu thuận và cung kính đến cỡ nào, lại còn giữ được một trái tim ngây thơ nữa.
“Ký ức lúc còn nhỏ của ta rất ít, nhưng ngươi và nhị ca cùng sống dưới một mái hiên lâu như vậy, có lẽ những chuyện tương tự như vậy ngươi phải nhìn thấy nhiều hơn ta đúng không?” Tiêu Vân Chước lẳng lặng nhìn cậu.
Trong mắt Tiêu Văn Yến lộ ra vẻ sợ hãi.
Thần sắc giãy giụa, không muốn nghĩ nhiều.
Nhưng bị Tiêu Vân Chước dẫn dắt, có một số việc mặc dù cậu không cần cố nghĩ mà từng chuyện từng chuyện vẫn hiện lên trong đầu.
Mẫu thân rất thương nhị ca, mỗi lần nhị ca sinh bệnh bà ấy đều khóc đến chết đi sống lại, tìm đại phu tốt nhất cho huynh ấy, dùng loại dược tốt nhất, thậm chí là trắng đêm canh chừng ở bên mép giường…
Nhưng tại sao nhị ca lại bị bệnh?
Mẫu thân đột nhiên nổi hứng, muốn có sương sớm, bà ấy lại càng thích nhị ca tự mình hứng mang tới cho mình, tích từng giọt từng giọt quý giá, nhưng sức khỏe nhị ca không tốt, chịu khổ chịu mệt một chút sẽ bị bệnh.
Lúc bà ấy ra ngoài chơi, nhìn thấy những bông sen trong hồ, nhị ca liền dẫn theo hạ nhân tự mình chèo thuyền đi lấy. Cho dù những chiếc lá sen cao lớn kia vẩy nước dính lên người huynh ấy thì mẫu thân cũng không để tâm, chỉ muốn hái về, tặng thứ hiếm lạ này đến tay bà ấy, sau đó lại hiền hòa nói: “Con ta thật là hiếu thảo.”
Còn có một năm nữa, bà ấy muốn vẽ hoa lan, nhưng cảm thấy hoa ở trong nhà rất bình thường, không có màu sắc rực rỡ nên nhị ca liền đi tới Tây Sơn tìm cho bà ấy.
Tuy rằng có dẫn theo mấy người hầu, nhưng ở bên ngoài chịu cảnh màn trời chiếu đất mấy ngày, cũng mang hoa về nhưng người cũng bị sụt mất mấy cân…
Những chuyện tương tự như vậy nhiều không đếm xuể.
Chỉ cần là chuyện của mẫu thân thì nhị ca nhất định phải tự tay làm lấy, bằng không mẫu thân sẽ buồn bực không vui, sẽ yên lặng rơi lệ, hoặc là than khóc mình mệnh khổ, cả hai đứa con cũng không chịu nghe lời mình…
Từ trước đến nay nhị ca vẫn luôn bình tĩnh, chưa bao giờ phản bác điều gì.
Cho nên cậu vẫn luôn hâm mộ nhị ca được mẫu thân yêu thương.
Nhưng bây giờ Tiêu Vân Chước nói ra lời này, làm cậu lại cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì có nhị ca chống đỡ ở phía trước giúp ngươi, nếu không ngươi cho rằng cái thân thể nhỏ bé này sẽ được chắc nịch như vậy à? Người si nói mộng.” Tiêu Vân Chước liếc cậu, nhìn có vẻ vô tình: “Ngươi cho rằng mẫu thân và Khương Nguyên đối xử tốt với ngươi, nhưng rốt cuộc là…tốt ở chỗ nào?”