Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 216
Gần đây ông ấy cũng biết đại khái về năng lực của nữ nhi mình.
Hài tử này tính quẻ cho đại ca mình hai lần, cả hai đều đúng; tùy tiện cáo trạng thì cũng bắt được hung phạm.g.i.ế.t. người; thậm chí khi ra ngoài đi du ngoạn trở về cũng có thể giúp La gia tìm được thi thể.
Ngay từ đầu ông ấy còn cảm thấy trùng hợp, nhưng bây giờ thì…
Làm sao có nhiều chuyện trùng hợp như vậy được?
Hài tử này từ nhỏ đã lăn lộn giang hồ, có lẽ cũng đi theo mấy kỳ nhân dị sĩ học được một chút bản lĩnh. Tuy nói nữ nhi có bản lĩnh là chuyện tốt nhưng rốt cuộc thì nàng cũng chỉ là một nữ nhi, cả ngày giao tiếp với nha môn và các loại phạm nhân thì làm sao người phụ thân như ông ấy có thể yên tâm cho được?
Hơn nữa năng lực của nữ nhi mặc dù hiếm lạ lợi hại, nhưng trong mắt đa số mọi người, đây chính là bàng môn tà đạo, với cái thanh danh như vậy, trong tương lai muốn tìm một nhà đàng hoàng để gả cũng khó khăn.
Nhưng chuyện ông ấy lo lắng không chỉ thứ này.
Nếu như năng lực này chỉ ở mức trung bình, chỉ có thể tìm đồ vật thử vận may cũng được, nhưng nếu lợi hại hơn nữa thì sao?
Hiện giờ chức quan của ông ấy không cao, mà võ quan muốn có chỗ đứng, được người tôn kính thì không thể dựa vào tổ tông được, chỉ có thể dựa vào công tích! Với chức quan và uy vọng của ông ấy bây giờ, tương lai nếu nữ nhi gặp phải phiền toái lớn hơn nữa, ông ấy cũng bất lực.
Cho nên hiện tại ông ấy không còn lựa chọn nào khác, vì con cái cũng phải ra ngoài xông xáo một lần.
Mà trước khi Tiêu gia có năng lực đối kháng với những gia tộc quyền quý khác thì ông ấy hy vọng nữ nhi mình có thể an ổn được một chút, chớ đi ra ngoài gây thêm việc.
Nhưng nữ nhi lại rất tự tin, đảm bảo với ông ấy là có thể chăm sóc được các huynh đệ ở nhà, ông ấy thực sự không thể nói ra những lời tiêu cực…
Bất đắc dĩ, khuôn mặt vẫn thường uy nghiêm kia nở nụ cười, vươn tay xoa đầu Tiêu Vân Chước: “Con bằng lòng chăm sóc cho các huynh đệ, vi phụ rất vui.”
Tiêu Vân Chước hơi rụt đầu lại, nhưng lần này không né tránh.
Nhìn phụ thân có vẻ rất vui.
Trong lòng nàng cũng thoáng cảm động, nụ cười trên khóe miệng có thêm mấy phần chân thành, nhìn phụ thân cao lớn ở trước mắt, sự phòng bị và xa cách trong lúc vô hình đã tiêu tán mấy phần.
“Dạo này nhị ca của con cũng thành thật hơn trước rất nhiều, nhưng mấy bữa nay cũng chạy ra ngoài nhiều, tiêu xài cũng không ít. Vi phụ cũng không hỏi nhiều, chờ sau khi vi phụ đi rồi…Nếu con và nhị ca có nổi lên mâu thuẫn thì cũng tuyệt đối đừng có cứng rắn quá. Tính tình hắn rất bướng bỉnh, lục thân không nhận, chỉ sợ sẽ làm con bị thương, mọi việc con phải bàn bạc với tổ mẫu và đại ca đã, biết chưa?” Tiêu Trấn Quan lại lải nhải thêm mấy câu.
Gần đây ông ấy không quản nhị nhi tử của mình quá nhiều là bởi vì mặc dù nhi tử tiêu không ít tiền nhưng hình như đều là mua sách mang về nhà.
Tuy không trông cậy hắn đột nhiên có hứng thú đọc sách, nhưng cho dù là xem mấy cuốn tạp ký thì cũng tốt hơn so với lúc nào cũng nghĩ cách hại người.
“Con hiểu rồi.” Tiêu Vân Chước lập tức nói.
Nàng có mâu thuẫn với nhị ca sao? Tuyệt đối không.
Nếu như nàng tức giận, nàng sẽ tìm cách bịt miệng nhị ca lại. Mà cho dù có đánh nhau thì nàng cũng sẽ không thua, ngược lại quan hệ giữa đại ca và nhị ca mới là rắc rối, hai người này mỗi lần gặp nhau đều giống như lửa cháy đổ thêm dầu, ồn ào đến mức tai nàng cũng đau!
“Đệ đệ con…” Tiêu Trấn Quan ngừng lại một chút.
Thật quá phiền, đều là mấy đứa nhóc quậy phá, khiến ông ấy đi ra ngoài cũng không yên tâm!