Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 215
“Tùng Thúy, tam đệ ta có còn tuyệt thực không?” Tiêu Vân Chước đột nhiên quay đầu hỏi.
Tùng Thúy hoảng sợ, vội vàng nói: “Chắc là vậy… Tam thiếu gia mỗi ngày đều có ăn một ít, cũng không xem như hoàn toàn… tuyệt thực.”
Chỉ là bảo trì trạng thái bất tử, suy yếu mà lại làm ầm ĩ.
Mấy ngày nay tướng quân đã chán ngán Tam thiếu gia rồi, từ sau khi biểu tiểu thư rời đi, cậu liền bắt đầu khóc lóc. Ngày nào cũng đợi đến tối mới bắt đầu kêu gào, lão gia có đuổi người tới từ đường cũng vô dụng, tam thiếu gia giống như hạ quyết tâm, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Chẳng qua mấy ngày nay quả thực rất gầy.
Tuy rằng tướng quân tức giận, nhưng đánh đã đánh rồi, mắng cũng mắng rồi mà người này vẫn không chịu thay đổi, bắt đầu cảm thấy có chút đau lòng, dù sao cũng là thân nhi tử của mình…thật sự không còn cách nào khác cả.
“Ừm.” Tiêu Vân Chước gật đầu, sau đó mỉm cười với quỷ chết đói.
Quỷ chết đói giật mình, đầu càng cúi thấp hơn.
Bà ta cũng không dám hỏi, cứ như vậy liền đi theo Tiêu Vân Chước đến Tiêu gia.
Con sư tử lớn trước của Tiêu gia thật sự uy phong, chẳng qua Tiêu Vân Chước có cách riêng của mình để đưa quỷ hồn vào mà không làm cho hồn phách bị tổn hại.
Tiêu Vân Chước đi gặp phụ thân.
Tiêu Trấn Quan vừa thấy nàng, thái độ cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Hôm nay biểu thúc của con phái người tới nói, án tử Ngô Tam đã định rồi, nghe nói Tam vương gia cũng cảm thấy hứng thú với án tử này nên không ngừng thúc giục, sau khi án tử được Hình Bộ thông qua liền xác định tử hình.”
Tiêu Vân Chước vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, bằng hữu của con có thể an nghỉ được rồi.”
“…” Sắc mặt Tiêu Trấn Quan phức tạp nhìn nàng: “Con có kết giao bằng hữu với Tam vương gia à?”
“Đúng vậy, chúng ta đang hợp tác cùng điều tra chuyện của Tống gia, chẳng qua mấy hôm nay Tống gia công tử phải tham gia khoa khảo, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, tất cả phải đợi khoa khảo xong đã rồi lại nói, nếu không thì đại công chúa sẽ tiếp tục tìm tam vương gia gây phiền toái.” Tiêu Vân Chước kiên nhẫn giải thích.
Tiêu Trấn Quan cảm thấy nữ nhi nhà mình…trong tương lai nhất định sẽ đắc tội người ta.
“Chờ đại ca con ra khỏi trường thi thì ta sẽ trở lại quân doanh. Chước nhi, phụ thân nhờ con quản gia được không? Con đi theo lão thái thái học là được.” Tiêu Trấn Quan kiên nhẫn hỏi.
“Được.” Tiêu Vân Chước gật đầu: “Phụ thân vì tiền đồ mà bôn ba, quả thật con cũng phải vì gia đình này làm chút gì đó, như thế thì nhà chúng ta mới có thể càng thêm thịnh vượng.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Tiêu Trấn Quan thở phào nhẹ nhõm.
“Vi phụ mấy năm nay vẫn đang ở quân doanh kinh thành, lãng phí thời gian mà không thành tích không tội trạng, mấy năm đầu cha vẫn muốn đi ra ngoài bôn ba, nhưng ngại trong nhà có già có trẻ, không yên lòng…”
Tiêu Vân Chước nghiêm túc nhìn ông ấy.
Đôi mắt sạch sẽ kia khiến Tiêu Trấn Quan không được tự nhiên.
Không phải là ông ấy không yên lòng trong nhà, ông ấy không đi ra ngoài bôn ba là bởi vì…Khương thị không cho.
“Tóm lại, trước đây ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, gần đây ta vẫn luôn nghĩ có nên thay đổi một hoàn cảnh mới không…” Tiêu Trấn Quan có chút hưng phấn nói: “Ở phương bắc có một nhóm quân phản loạn, quy mô cũng không lớn lắm, mấy năm trước triều đình vẫn luôn mặc kệ, nhưng cách đây không lâu, nhóm phản tặc này lại g.i.ế.t. chết quan viên triều đình, bệ hạ tức giận, cố ý phái nhân mã đi tiêu diệt…”
“Không biết vì sao bệ hạ đột nhiên nghĩ tới vi phụ, còn muốn vi phụ mang binh đi trước. Đây là cơ hội ngàn năm có một, vi phụ không muốn bỏ lỡ…Chỉ là chuyến này đi có lẽ cũng phải vài tháng nữa mới quay về, trong nhà…”
Tiêu Trấn Quan có chút khó xử.
Trưởng tử luôn luôn hiểu chuyện, ông ấy không cần phải nhọc lòng.
Người mà ông ấy lo lắng chính là nữ nhi cùng với hai tên tiểu tử thúi kia.
“Ý của cha là muốn con chăm sóc bọn họ phải không?” Tiêu Vân Chước vô cùng tự tin: “Con làm được, phụ thân cứ việc đi đi!”
“…” Tiêu Trấn Quan nhìn nàng.
Thực ra…ý của ông ấy không phải như vậy.