Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 213
Tiêu Vân Chước gật đầu: “Được rồi, ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi đừng khóc nữa.”
La Phi Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nàng: “Cảm ơn ngươi.”
“Đã cảm ơn mấy lần rồi, hơn nữa ta đã nhận tiền rồi nên việc ta làm cũng là bình thường, không cần phải mang ơn đội nghĩa như vậy.” Tiêu Vân Chước cũng thành thật nói.
La Phi Nguyệt nhìn nàng, giờ phút này nàng ấy mới hiểu ra tại sao Mạnh gia cô nương lại thích quấn quýt bên cạnh Tiêu Vân Chước đến thế, thậm chí khi đi theo Tiêu Vân Chước lại giống như gà mái che chở gà con, sợ người khác ức hiếp nàng.
Tiêu gia cô nương này cực kỳ thông minh.
Thậm chí có thể nói nàng không phải là người dễ bị ức hiếp, có cá tính riêng của mình, thẳng thắn dứt khoát, có chuyện nói thẳng không biết quanh co lòng vòng, giống như một viên ngọc thô, bên trong trắng tinh nhưng lại không thiếu góc cạnh…
Người giống như nàng nhìn không dễ trêu chọc, nhưng cố tình thỉnh thoảng trong mắt nàng lại để lộ ra sự chân thành, giản dị, có thể chạm tới lòng người.
Nàng cũng không hề sử dụng đến mưu mô, chấp nhất với thế giới nhỏ bé của riêng mình, lại không quên đặt cho mình một lớp bảo vệ, trong đơn giản lại lộ ra sự thanh tỉnh, mà khi nhìn vào con người phức tạp thì lại không quên lộ ra vẻ hồ đồ…
“Tiêu cô nương, lần sau gặp lại.” La Phi Nguyệt cố kéo khóe miệng nhìn nàng.
Tiêu Vân Chước nhếch miệng cười, phất tay rời đi.
Nhất định phải gặp.
Trước đó nàng đã tính một quẻ cho La Phi Nguyệt, nói nàng ấy gần đây sẽ gặp phải kiếp nạn, đến lúc đó…còn phải tới đây đòi tiền.
Tiêu Vân Chước hít mũi, sau khi ra ngoài liền nhìn quanh. Dù sao cũng là khoa khảo, khắp nơi canh phòng nghiêm ngặt, quỷ hồn trên đường cũng ít hơn so với bình thường.
Nàng ngồi trên xe ngựa, đi dạo trên đường phố.
Khi nâng mành xe lên, nàng nhìn thấy có một nữ tử đang ngồi ăn ngấu nghiến ở ven đường.
Bụng người này phình lên mấy vòng, y phục trên người rộng thùng thình như muốn che khuất thịt mỡ trên người. Bởi vì trên mặt nhiều mỡ nên đôi mắt nhỏ đi rất nhiều, trong ánh mắt kinh ngạc của người khác, nàng ấy ăn mì Dương Xuân hết chén này đến chén khác.
Tiêu Vân Chước bảo xa phu dừng xe ngựa lại.
“Tùng Thúy, ngươi đem lá bùa này tặng cho vị cô nương kia. À, nhớ lấy của nàng ấy năm văn tiền.” Tiêu Vân Chước nói.
Tùng Thúy khó hiểu nhưng vẫn nghe lời, lập tức xuống xe.
Đưa lá bùa qua, vị cô nương kia cảm thấy ngơ ngác khó hiểu, vừa nghe nói phải trả tiền liền không vui, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Tùng Thúy ăn mặc chỉnh tề, một đôi mắt vô cùng sắc bén, cô nương béo đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, thành thành thật thật đưa tiền ra.
“Cô nương, nếu ngươi cứ tiếp tục ăn như vậy thì sẽ đoản thọ đấy.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói xuyên qua cửa sổ xe.
Cô nương béo vừa lúc cầm lấy lá bùa kia.
Trong nháy mắt liền sửng sốt.
Lại không biết lúc này, từ trong thân thể của mình có một quỷ hồn gầy gò bay ra, sau khi bị lá bùa đẩy ra, mờ mịt nhìn về bốn phía, sau khi nhìn thấy Tiêu Vân Chước lại hít một hơi thật sâu: “Mùi thật là thơm a…”
Lập tức bay về phía Tiêu Vân Chước, nhưng ngay sau đó, liền bị mấy đồ vật hộ thân trên người Tiêu Vân Chước chấn nhiếp, hồn phách bị suy yếu, vừa định bỏ chạy thì bị Tiêu Vân Chước tóm được.
Là một con quỷ chết đói.
Con quỷ chết đói này quá tham ăn, chắc chắn cô nương béo kia trước đó gặp phải chuyện khó khăn gì đó, tinh thần suy yếu, vừa lúc con quỷ chết đói này thừa nước đục thả câu, lúc này mới bám trên người nàng ấy ăn thả cửa.
Mà con quỷ chết đói này ăn nhiều cỡ nào cũng không thấy no.
Còn cô nương kia cứ tiếp tục như vậy, lại tăng cân rất nhiều.
Cô nương béo ngơ ngẩn nhìn đống lộn xộn trước mặt, lại nghĩ đến lời mà cô nương trong xe ngựa đã nói, đột nhiên có một cảm giác thật kỳ quái!
Tại sao nàng ấy lại ăn thế này!
Chẳng qua chỉ là thiếu niên lang ở cách vách cưới người khác, sao nàng ấy lại luẩn quẩn trong lòng, hành hạ thân thể của mình chứ? Còn tự biến bản thân mình thành dáng vẻ thế này nữa!