Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 207
Thư đồng của hắn, không giống như những người khác.
Khi hắn đọc sách, hắn sẽ si mê đến quên mình.
Thư đồng nhà người khác mặc dù nghe hiểu được tứ thư ngũ kinh nhưng chưa chắc có thể hiểu được văn chương sách luận. Nhưng làm thư đồng của hắn thì phải học những thứ mà hắn đã học, phải có tài học, có thể cùng tiến bộ với hắn, còn có thể chăm sóc hắn khi có thời gian rảnh!
Cho nên những người này đều rất có tài, lại thấy bọn họ có tài học giống nhau nhưng lại chỉ có thể khom lưng uốn gối, trong lòng cũng có chút không chịu nổi.
Phụ mẫu không muốn hắn phải suy nghĩ nhiều nên mới quyết định thay hắn, nhẫn tâm thay đổi người.
Hắn không còn lựa chọn nào khác, nếu hắn vì phá lệ xóa bỏ nô tịch cho thư đồng kia thì các hạ nhân khác trong nhà cũng sẽ khó chịu.
“Ngươi nói không sai, nếu là ta, ta cũng sẽ tham.” Tiêu Vân Chước thành thật thừa nhận: “Chẳng qua ta hỏi ngươi chuyện này cũng không phải là trách móc Tống gia ngươi thay đổi thư đồng quá nhiều, điều duy nhất mà ta muốn bày tỏ chính là sự thật các thư đồng này hẳn đã không còn nữa rồi…Nếu ngươi không tin thì có thể về nhà hỏi phụ mẫu ngươi một chút, nếu bọn họ có thể tìm được một người trong số đó thì ta sẽ xin lỗi ngươi vì chuyện hôm nay…”
“…” Tống Thừa nhìn nàng, há miệng rồi lại ngậm miệng, vẫn hoàn toàn không tin.
Tiêu Vân Chước có thể khẳng định, tất cả bọn họ đã chết.
Có một vài quỷ hồn có chấp niệm trước khi chết, vẫn còn lưu lại trên đời, còn có vài quỷ hồn có lẽ đã nhập luân hồi. Đương nhiên, cũng có khả năng là hồn phách bị dương khí trên người Tống Thừa làm tổn hại nên đã biến mất hầu như không còn, thế nên lúc này mới chỉ còn lại ba người.
“Mẫu thân ta tuyệt đối sẽ không lừa gạt ta!” Tống Thừa lập tức đứng dậy: “Tiêu cô nương nói thì phải giữ lời, ta sẽ không bởi vì ngươi là nữ tử mà phá lệ khoan dung với sự bôi nhọ của ngươi!”
Tiêu Vân Chước nhướng mày: “Hai ngày có đủ không? Hay là nói…chờ Tống công tử tham gia khoa khảo xong rồi lại nói?”
Chỉ còn bốn ngày nữa là sẽ đến kỳ khảo thí.
Cũng là Tống Thừa xui xẻo mới gặp được nàng vào lúc này.
“Đủ rồi! Trong mấy thư đồng đó của ta có hai ba người đang ở thôn trang gần kinh thành. Hôm nay trời đã tối, ngày mai ta sẽ bảo người nhà đưa người lại đây, sáng sớm ngày kia ta sẽ mang người tới nơi này, các ngươi tự xem là được!” Tống Thừa vô cùng tự tin, đồng thời vẻ tức giận trong mắt còn chưa tiêu tán: “Tiêu cô nương! Mong ngươi ngậm miệng lại, trước khi biết được chân tướng thì đừng có nói bậy ra ngoài, nếu như hủy hoại thanh danh nhà ta thì cho dù ta có tha thứ cho ngươi, nhưng chưa chắc phụ mẫu ta…thậm chí là công chúa điện hạ sẽ bỏ qua cho ngươi!”
Tiêu Vân Chước nhếch miệng cười: “Được thôi, ta chờ ngươi sáng sớm ngày kia mang người tới đây.”
“Tam vương gia, tại hạ cáo từ.” Tống Thừa nén giận lại nói.
Người đọc sách vốn để ý thanh danh, tính tình cũng lớn, hôm nay Tiêu Vân Chước và Tam vương gia nói mấy câu không khác gì giẫm lên mặt Tống Thừa, giày xéo người ta một lúc.
Tống Thừa giận dữ rời khỏi trà lâu, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cũng cảm thấy chói mắt.
Tam vương gia thật quá đáng!
Chờ chứng minh được sự trong sạch của nhà mình rồi, nhất định hắn phải báo việc này cho công chúa tẩu tẩu, đến lúc đó công chúa điện hạ hẳn là sẽ nói với bệ hạ một tiếng, cho dù bệ hạ có sủng ái hắn đến đâu cũng không thể để hắn đổi trắng thay đen như vậy!
Tống Thừa vội vã bước đi, rất nhanh đã về đến nhà.
Bộ dáng hùng hùng hổ hổ khiến phụ mẫu Tống gia vô cùng lo lắng, bước tới xác nhận sức khỏe hắn vẫn còn bình thường, không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.