Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 206
Thật đúng là ngu xuẩn.
Hắn thậm chí còn không biết rằng lúc này các thư đồng đang đứng cạnh mình, giống như những chiếc vỏ rỗng bay trôi nổi xung quanh, đi theo hắn một cách mờ mịt và mù quáng, dùng âm khí trên người ảnh hưởng đến vận số của hắn.
Ánh mắt phức tạp của Tiêu Vân Chước có vẻ quá chói mắt, làm Tống Thừa không hiểu ra sau.
Thậm chí còn có cảm giác vô lực đàn gảy tai trâu nữa.
Trên khuôn mặt hào hoa phong nhã của Tống Thừa hiện ra mấy phần bất lực, nói tiếp: “Nhà ta chưa từng làm mấy việc khắt khe hạ nhân! Tiêu cô nương, ngươi nói các thư đồng của ta đều đã chết, quả thực là lời nói vô căn cứ! Ngươi…ngươi dù sao cũng là muội muội của Tiêu đại lang quân, tại hạ không muốn trở mặt với ngươi, nhưng nếu ngươi lại nói hươu nói vượn nữa thì đừng trách tại hạ không khách khí!”
“Tống Thừa, ngươi đừng vội.” Tam vương gia đứng dậy, bước tới vỗ vai Tống Thừa, bảo hắn ngồi xuống.
Tam vương gia nhỏ hơn Tống Thừa mấy tuổi, động tác lúc này giống như là tiểu hài tử đang an ủi người lớn, cảnh tượng này có vẻ buồn cười.
Tiêu Vân Chước nhìn Tống Thừa, chỉ cảm thấy người này…không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Xin hỏi…Ngươi đã từng đổi mấy thư đồng rồi?” Tiêu Vân Chước vẫn không ngừng hỏi.
Nếu hôm nay nàng tới đây, còn nhìn thấy quỷ hồn bên người hắn, vậy thì chuyện này nhất định phải giải quyết.
Không còn cách nào khác cả, đã dính dáng đến nhân quả của người khác thì phải chịu trách nhiệm.
Tống Thừa xanh mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Vân Chước.
“Tống Thừa, ngươi đừng tức giận, coi như là nể mặt bổn vương mà nói thật ra đi! Tiêu gia cô nương cũng chỉ là quan tâm đến ngươi thôi, giống như tên họ Lương vừa bị kéo xuống kia ấy, chuyện mà ông ta lo lắng cả ngày chỉ nhờ Tiêu cô nương nói mấy câu mà đã lập tức được giải quyết, Tiêu cô nương chẳng qua cũng chỉ làm chuyện tốt thôi!” Tam vương gia lẫm liệt nói.
Chuyện mà tên họ Lương kia cả ngày phải lo lắng…đương nhiên là chuyện khối ngọc bị hắn phát hiện, sau đó đánh mất tất cả những gì mình có.
Hiện tại mọi chuyện đã bị Tiêu Vân Chước phanh phui, ông ta cũng cung khai, vậy thì không cần phải lo lắng nữa!
Cho nên cũng không phải là hắn đang lừa gạt Tống Thừa!
Lòng hiếu kỳ của Tam vương đến giờ phút này đã lên đến đỉnh điểm, vô cùng quan tâm đến chuyện nhà của người khác, hận không thể lập tức cạy miệng Tống Thừa ra để xem thử tài tử danh chấn kinh thành này rốt cuộc đã bí mật làm những chuyện vô đạo đức gì…
Tống Thừa tức giận đến thở hổn hển, nếu người mà hắn đối mặt lúc này không phải là Tam vương gia thì nhất định hắn đã phất tay áo bỏ đi rồi.
“Tại hạ…ba tuổi học vỡ lòng, tám chính tuổi mới đổi một thư đồng đầu tiên, sau lại mấy năm nay…” Tống Thừa vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ cẩn thận nghĩ lại: “Lúc đầu thì ba bốn năm đổi một người, sau thì thời gian rút ngắn hơn, cho đến này…có lẽ là tám thư đồng rồi. Chẳng qua mấy năm nay ta chưa bao giờ phạt bọn họ, trước khi bọn họ đi cũng mang ơn ta, rất tiếc khi phải rời khỏi ta. Ta, Tống Thừa, ngay thẳng không sợ bóng ta, tuyệt đối không phải xin lỗi bất cứ ai cả!”
Ngược lại hai người này lại đột nghiên nghi ngờ hắn như vậy, quả thực là… xúc phạm nhân phẩm của hắn.
“Tống công tử, mấy thư đồng này ngày ngày đều đọc sách cùng với ngươi, đã bao giờ ngươi nghĩ đến việc giữ họ lại không?” Tiêu Vân Chước hỏi.
Tống Thừa khịt mũi: “Thư đồng đầu tiên kia ngày ngày làm bạn với ta nên đương nhiên ta không nỡ, nhưng gia mẫu nói thư đồng mỗi ngày đọc sách, những thứ được học cũng giống như ta nhưng địa vị khác biệt rất lớn, nếu cứ thế mãi thì chỉ sợ sinh lòng bất mãn, mà thư đồng kia…quả thật làm việc cũng khá lười biếng, thường ngẩn người nên ta liền đồng ý với mẫu thân, thay cho hắn làm một công việc khác.”