Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 205
Thật đúng là bị hỏi đến không có cách nào trả lời, lúc sau mới nói: “Gia mẫu cảm thấy thư đồng nhỏ tuổi sẽ ít tâm cơ hơn, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của ta, thực sự không phải bởi vì …phương diện đó.”
Hắn cũng biết có một số người sẽ dùng thư đồng như luyến đồng, sở thích vừa quái dị lại ghê tởm.
Nhưng hắn…thật sự không làm chuyện này!
“Tống công tử có biết những thư đồng bị thay thế đi đâu rồi không?” Tiêu Vân Chước hỏi.
Tống Thừa nghĩ nghĩ: “Gia mẫu nói những người này được đi theo các đại quản sự hoặc đưa về thôn trang làm những việc khác, tại hạ cả ngày đọc sách, bình thường cũng không để ý nhiều đến mấy chuyện này.”
Nguyên Nghiêu nghiêng đầu, xòe quạt ra, quang minh chính đại chắn tầm mắt của Tống Thừa.
Hắn núp ở phía sau chiếc quạt, nhỏ giọng nói với Tiêu Vân Chước: “Lời hắn nói hẳn cũng không phải là nói dối, người này có tiếng là không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, nếu không thì sao có thể đạt được thanh danh tài tử này? Phụ mẫu nhà hắn cũng quản giáo cực kỳ nghiêm khắc, chỉ mong hắn tỏa sáng rạng danh khoa cử, còn những việc vặt trong nhà đều làm thay hắn hết. Đúng rồi, ta nghe nói những hạ nhân ở bên cạnh hắn đều có tên giống nhau, có thấy kỳ lạ không?”
Tống gia vốn chỉ là một sĩ tộc bình thường, trưởng bối Tống gia chỉ giữ mấy chức quan nhàn tản, không được trọng dụng.
Nhưng danh tiếng thì lại không tệ, các nam nhân Tống gia đều rất tuấn tú nên huynh trưởng Tống Thừa sau khi trúng tiến sĩ liền được phong làm phò mã, cưới công chúa.
Công chúa đó chính là trưởng nữ của bệ hạ nên tuy rằng tiền đồ của đường huynh Tống Thừa chấm dứt nhưng cả gia tộc Tống gia cũng thành hoàng thân quốc thích, vươn lên một giai cấp khác, chỉ cần đại công chúa vẫn còn sống thì vinh sủng của Tống gia trong tương lai sẽ không bị suy bại.
Tống Thừa không nói nên lời, không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói chuyện gì.
“Thư đồng của tại hạ đều có vẻ ngoài không tệ chỉ là bởi gia phụ gia mẫu thích hạ nhân có khí chất sạch sẽ, không muốn bọn họ làm bẩn mắt ta. Còn ta luôn sinh bệnh trước khi khảo thí…cũng là bởi sức khỏe ta kém và cũng kém may mắn mà thôi, đều không phải là do ta…phóng túng, hai vị thực sự đã suy nghĩ nhiều rồi.” Tống Thừa thực sự rất bất đắc dĩ.
Trên thực tế, không phải chỉ trước kỳ thi hắn mới xảy ra chuyện.
Mà mỗi lần hắn nghỉ ngơi không tốt thì sẽ bị đau bụng hoặc nổi mẩn đỏ.
Mà trước mỗi kỳ thi, hắn đều cảm thấy lo lắng, muốn ngủ cũng không ngủ được. Gần đây chuẩn bị thi hội, hắn lại càng sợ bệnh cũ của mình tái phát nên ngày nào cũng ở lỳ trong nhà, cứ đến tối lại uống canh an thần, đi ngủ đúng giờ đều đảm bảo sức khỏe mình không xảy ra vấn đề gì…
Nhưng hắn không ngờ rằng Tam vương gia lại nghĩ quá đáng cho hắn như vậy.
Thư đồng kia dù có đẹp trai đến đâu thì cũng là nam tử mà!
Trong lòng Tống Thừa không khỏi u sầu.
“Thư đồng Tống công tử tên là gì?” Tiêu Vân Chước lại hỏi.
“Để tránh cho ta không quen dùng nhưn tất cả thư đồng của ta đều tên là Mặc Ngọc.” Tống Thừa nhận mệnh lại nói.
Một người là Tiêu phán quan hồ nháo, một người là vương gia nhàn rỗi, hai người này đi cùng với nhau, hôm nay hắn đừng hòng chạy trốn, chỉ có thể hỏi gì đáp nấy!
“Tên hay đấy!” Tiêu Vân Chước thở dài: “Chỉ tiếc bọn họ đoản mệnh, đều đã chết cả rồi.”
Một câu nói khiến Tống Thừa lập tức cau mày, ánh mắt khó hiểu lại kinh ngạc: “Tiêu cô nương, ngươi đang nói gì vậy? Mấy thư đồng của ta chỉ là bị sắp xếp đi làm việc khác, bọn họ còn trẻ như vậy, sao lại chết được?”
“Vậy ngươi có từng gặp lại bọn họ không?” Tiêu Vân Chước mỉa mai nói.
“Cái này…” Tống Thừa nghẹn họng: “Tống gia ta tuy rằng không thể so được với gia nghiệp của Tiêu gia ngươi ngày xưa nhưng hiện giờ trong nhà cũng có không ít sản nghiệp, thậm chí còn có một ít ở nơi khác nữa. Cả ngày ta bận đọc sách, đừng nói là hạ nhân, ngay cả người nhà cũng không gặp được mấy lần, làm sao có thể gặp lại bọn họ được?”
“Tống công tử thật ngây thơ.” Tiêu Vân Chước nhìn đối phương, nhất thời cũng không biết phải nên đồng tình thế nào.