Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 167
Cái mà nàng ta muốn bày tỏ chính là mục đích khi Tiêu Vân Chước trở về!
Nàng rời nhà nhiều năm, suýt chết ở bên ngoài, nàng không hận sao?
Cô phụ của nàng ta phải ngẫm lại cho kỹ, có phải Tiêu Vân Chước bởi vì muốn trả thù Tiêu gia mà trở về hay không? Một nữ nhi cùng ba nhi tử, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng phải cân nhắc mới đúng!
Tiêu Trấn Quan siết chặt nắm tay, lạnh lùng hừ một tiếng.
Nha đầu Khương Nguyên này, dã tâm cũng thật lớn.
Mấy năm nay ông ấy quả thật rất để ý đến danh tiếng của gia tộc, nỗ lực nhiều năm, người ngoài nhắc tới nhà ông ấy cũng sẽ nhớ tới ông ấy là người nghiêm túc cẩn thận, nhưng danh tiếng mà ông ấy muốn không nhất thiết phải hy sinh nữ nhi của mình.
Mấy năm nay nữ nhi không ở nhà, mấy nhi tử có vẻ ngoan ngoãn, trong nhà hòa thuận, cho nên ông ấy muốn đi tranh giành danh lợi một phen.
Nhưng bây giờ, mọi sự thật đã bị lật ra hết, ông ấy mới phát hiện những chuyện trong quá khứ đều là tự lừa mình dối người!
Nếu ngay cả nữ nhi của ông ấy cũng bị hủy hoại, vậy thì ông ấy còn muốn danh tiếng làm cái gì?
Cho dù nữ nhi ông ấy là một hài tử hãm hại lừa gạt…chỉ cần không bị bắt vào tống vào ngục, ông ấy làm phụ thân, nhất định phải chắn gió che mưa cho nàng!
Hơn nữa, trước mắt xem ra, nữ nhi chán ghét Khương thị và Khương Nguyên cũng không phải vô lý, sự thật chứng minh nàng không hề sai.
“Cứ làm theo lời đại tiểu thư nói, trông chừng Khương Nguyên thu dọn đồ đạc, không cho phép nàng ta lén lấy những thứ không nên cầm.” Tiêu Trấn Quan cũng dứt khoát nhẫn tâm mở miệng.
“Lão gia, nếu cứ đưa người về lại Khương gia như vậy chỉ sợ có người chỉ trích ngài, vậy phải làm sao bây giờ?” Quản gia có chút lo lắng hỏi.
Tiêu Trấn Quan thở dài: “Lúc trước ta cũng quá mức theo đuổi những thứ hư vô mờ mịt kia, chỉ muốn duy trì sự hòa thuận trong nhà, rốt cuộc là ta đã sai rồi! Mà đã sai thì phải sửa, phải quay đầu lại. Nếu như người Khương gia có hỏi thì cứ nói của cải Tiêu gia đã không thể so với hồi trước, mấy năm nay chi tiêu của Khương Nguyên không nhỏ, thực sự không nuôi nổi nữa, nếu bọn họ có oán thì cứ tới tìm ta là được!”
“Còn nữa…” Tiêu Trấn Quan suy nghĩ một chút: “Mấy năm nay trong nhà vẫn duy trì theo quy cách cũ, cũng có chút miễn cưỡng. Gia môn suy tàn là sự thật, là ta nhìn không thấu đáo, cố gắng dùng mấy thứ bên ngoài để duy trì thể diện của gia môn, cái này là sai rồi. Từ hôm nay trở đi, ngươi đem những thứ vô dụng kia bỏ đi hết.”
Lời này vừa thốt ra, quản gia cũng kinh ngạc.
Bỏ đi hết…nhìn thì như đơn giản, nhưng kỳ thực cũng là nói cho người ngoài, Tiêu gia chấp nhận số mệnh!
Để giữ cho căn nhà lớn như vậy của Quốc Công phủ vẫn duy trì dáng vẻ cũ, tốn rất nhiều tiền!
Lúc phu nhân vẫn còn ở đây, mỗi khi tiếp khách cũng toàn dựa vào vẻ phú quý phồn hoa này để có được thể diện và sự tôn trọng của người khác!
Đến mức bây giờ rất nhiều người ngoài đều cảm thấy Tiêu gia chỉ là không có tước vị mà thôi, còn của cải vẫn rất sung túc!
“Tiểu nhân đi làm ngay!” Quản gia lập tức đáp lời.
Nếu phu nhân ở đây, nhất định sẽ khóc lóc ầm ĩ, bởi vì rốt cuộc thì so với lão gia, phu nhân càng coi trọng thể diện hơn.
Tiêu Trấn Quan cẩn thận suy nghĩ, chỉ chính ông ấy thay đổi thôi còn chưa đủ, lão thái thái cũng phải thay đổi theo. Trong nhà chỉ có hai trưởng bối, mà mấy hài tử bên dưới đều dựa vào hai người dạy dỗ, mà phương thức giáo dưỡng hiền lành kia của lão thái thái cũng đủ đối với Đại Lang, nhưng đối với Nhị Lang và Tam Lang thì…
Hai tên khốn kiếp đó còn cần phải vừa đấm vừa xoa!
Chờ khi ông ấy quay về quân doanh, còn phải dựa vào lão thái thái đến khống chế bọn họ!
Tiêu Trấn Quan nói một câu, từ trên xuống dưới Tiêu gia đều bắt đầu bận rộn.
Mà ở trong viện của Khương Nguyên, quản sự phòng thu chi cùng với mấy bà tử đang nghiêm túc canh chừng nhìn chằm chằm, khiến cho Khương Nguyên tức giận đến mức mặt đỏ bừng như sắp chảy máu, tức giận đến nổi điên.
Mấy thứ mà cô mẫu cho nàng ta đều không thể mang đi được!
Cô phụ và Tiêu Vân Chước thật sự khinh người quá đáng rồi!