Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 159
Mà Tề Ngọc Nhi cũng gặp được công tử Khâu gia, người này nhìn bề ngoài quả thật rất thật thà, nhìn thấy Tề Ngọc Nhi liền lập tức vui vẻ đi tới, ánh mắt kia như thể Tề Ngọc Nhi là người duy nhất vậy.
Bộ dáng như thế, cũng khó trách Tề Ngọc Nhi tin tưởng hắn như vậy.
Nhưng mà người này vừa mới xuất hiện, Tề Ngọc Nhi liền đem chiếc đèn lồng đặt lại vào trong tay Khâu ca ca: “Sau khi quay về, ta sẽ bảo phụ mẫu làm chủ, từ hôn!”
“…” Khâu công tử sững sờ tại chỗ, có chút lo lắng: “Nàng tức giận à? Là bởi vừa rồi ta không tìm được nàng sao? Ta đã đi tìm khắp nơi, còn hỏi rất nhiều người nữa…”
“Ngươi cũng đừng làm bộ làm tịch với ta nữa, rõ ràng ngươi đã có hài tử, tại sao lại không nói cho ta biết? Chuyện lừa hôn này, nếu nhà ta tố cáo lên quan phủ, nhất định sẽ khiến cho ngươi thân bại danh liệt!” Tề Ngọc Nhi cũng rất tức giận, phẫn hận nói: “Từ giờ trở đi ngươi tránh xa ta ra, cho dù ta cả đời này không gả chồng thì tuyệt đối cũng sẽ không gả cho ngươi!”
Nàng ta biết từ hôn trước mặt như vậy, còn nói những lời khó nghe đó, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của mình.
Về sau, rất khó có thể tìm được một người có gia thế tương đương.
Nhưng lúc này nàng ta thực sự nhịn không được!
Tề Ngọc Nhi vừa nói ra những lời này, sắc mặt Khâu công tử cũng thay đổi, hoảng loạn nói: “Nàng đều biết rồi sao? Ngọc Nhi, không phải là ta cố tình lừa gạt nàng, nàng ta là nữ nhi của nãi ma ma của ta, từ nhỏ đã rất si mê ta rồi, biết ta sắp thành hôn liền đòi sống đòi chết. Ta thật sự thấy nàng ta đáng thương, lúc này mới thu vào phòng, tuy rằng không cẩn thận sinh hài tử nhưng cũng chưa nâng làm thiếp thất, vốn định chờ sau khi nàng gả vào cửa rồi mới xử trí nàng ta…”
“…” Tiêu Vân Chước thật sự cảm thấy như mình được mở rộng tầm mắt.
Vì sao Khâu công tử còn cảm thấy chính mình phải chịu ấm ức như vậy chứ? Vì nữ nhân sinh hài tử cho hắn cho đến bây giờ vẫn chỉ là một thông phòng cho nên hắn cảm thấy mình rất vô tội sao?
Chuyện phấn khích bậc này cũng thật để người ta được khai sáng.
Sắc mặt Tề Ngọc Nhi kìm nén đến đỏ bừng: “Ngươi im đi!”
Nhất là còn ở trước mặt Tiêu Vân Chước!
Nghĩ đến vừa rồi mình còn tự tin nói giúp cho vị hôn phu, lại nhìn những lời nói ngụy biện của đối phương lúc này…
Tề Ngọc Nhi quay đầu liếc nhìn Tiêu Vân Chước, quả nhiên, nhìn hai mắt nàng đang sáng lên quan sát tướng mạo Khâu ca ca, giống như…đang nhìn một trò cười rất thú vị!
Nàng đột nhiên cảm thấy, thanh mai trúc mã gì đó…
Quá mất mặt rồi!
Tề Ngọc Nhi thực sự không thể ở lại lâu hơn, che mặt quay đầu bỏ chạy! Mạnh Vịnh Tư cũng lo lắng nhìn theo.
“Ngươi đi xem nàng ấy đi, tức giận đến lợi hại như vậy, cần phải có người ở bên cạnh khai thông mới được.” Tiêu Vân Chước thấy Mạnh Vịnh Tư như vậy, lập tức thông cảm nói: “Hôm nay ở đây nhiều người, ta muốn đi dạo xung quanh một lúc.”
Nhiều người như vậy, tướng mạo mỗi người lại không giống nhau, nàng muốn quan sát nhiều hơn nữa.
Hơn nữa, sau ngày hôm nay, e rằng không bao giờ có thể đến thăm lại sơn trang này nữa nên cũng phải thưởng thức cảnh đẹp lần cuối cùng.
“Được, vậy ngươi cũng đừng về muộn quá.” Mạnh Vịnh Tư nhìn nha hoàn theo sát phía sau Tiêu Vân Chước, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Tề Ngọc Nhi và Mạnh Vịnh Tư vừa đi, Khâu gia công tử cũng luống cuống nhấc chân đuổi theo, nhưng không đi được bao lâu thì bị hộ vệ ngăn lại, nữ viện ở bên kia không cho phép khách nam tiến vào nên hắn căn bản không thể tới gần được.
Cực kỳ sốt ruột, nhưng lại không thể làm gì.
Ánh mắt vừa chạm đến chỗ Tiêu Vân Chước, hắn lập tức cảm thấy tức giận.
Vừa rồi lúc hắn đi tìm Tề Ngọc Nhi ở khắp nơi thì có người nói cho hắn, có một cô nương Tiêu gia ở trước mặt Tề Ngọc Nhi thuyết phục nàng từ hôn!
Lại nhìn vẻ mặt vừa rồi của Tề Ngọc Nhi…không cần đoán, nhất định là do nữ nhân này gây ra!
“Tại sao ngươi lại muốn phá hoại nhân duyên của chúng ta? Ta và Ngọc Nhi lưỡng tình tương duyệt, nếu không phải do ngươi ở giữa cản trở thì nhất định nàng ấy sẽ không đối xử với ta như vậy! Tiêu cô nương, chỉ bởi không có ai thích ngươi mà ngươi chịu nổi người khác hạnh phúc sao?” Khâu công tử bước nhanh tới ngăn ở trước mặt Tiêu Vân Chước, nổi giận đùng đùng, giống như thể muốn đánh người.