Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 155
Dễ như trở bàn tay đưa nàng về viện này.
Nhưng vẫn phải chú ý, bởi vì nàng là đại tiểu thư phủ Quốc Công, nàng mất tích tất sẽ có người tới điều tra.
Chẳng qua hắn bao nhiêu năm vẫn luôn thành thật bổn phận, lại là người trong sơn trang, cho dù người có tới đây tra thì cũng sẽ không đào ba thước đất lên để tìm. Nhưng vì để yên tâm, hắn cũng tìm hiểu một chút, phát hiện một trong những tiểu đầu lĩnh lại là người quen cũ của hắn.
Lúc còn trẻ, bọn họ đã từng ở trong cùng một doanh, cùng xưng huynh gọi đệ, chỉ là rất nhiều năm không gặp rồi, một người trở thành một thợ đèn hèn mọn đáng thương, một người trở thành tiểu binh đầu lĩnh uy phong lẫm lẫm, mang theo cả trăm tên thủ hạ.
Người xưa gặp nhau, lại chỉ có lấy lòng nịnh nọt.
Hắn mua rượu, mua thịt, mời người ta đến nhà làm khách.
Khách nhân ngồi ở ngay bên trên miệng hầm, vừa chế nhạo hắn vô dụng, vừa than thở tiểu thư phủ Quốc Công thật đáng thương, lại vừa ảo tưởng nếu chính mình tìm được người thì có thể lập công lao đến cỡ nào…
Ăn uống không hề kiềm chế.
Hắn giống như một con chó, bồi cười hai tháng, đối phương cho rằng hắn cầu tiền đồ nên ngoài miệng đáp ứng rằng sẽ tìm người che chở cho hắn, nhưng ăn xong uống xong rồi lại phủi mông biến mất không nhìn thấy tăm hơi.
Chỉ là người nọ còn không biết chính mình đã giúp hắn một đại ân.
Chính bởi vì có một đầu lĩnh ngày ngày ở chỗ này hết ăn rồi lại uống, cho nên nhà của hắn chỉ bị tra xét đơn giản, không chỉ như thế, hắn còn rất hòa đồng với các tiểu binh làm việc, biết bọn họ tìm ở chỗ nào, lại dừng lại từ khi nào…
Phạm Lại Tử nói không hề kiêng nể gì, thái độ kia giống như đang kể một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
Nhưng mỗi một câu hắn nói ra đều khiến cho La Phi Nguyệt cảm giác được lạnh lùng cùng đáng sợ.
Lúc đầu lĩnh kia ở đây ăn ăn uống uống, tất nhiên sẽ có động tĩnh, mà tỷ tỷ nàng bị nhốt ở phía dưới có nghe thấy không?
Liệu có phải vô số lần cảm thấy hy vọng, rồi lại lần lượt tan biến?!
Giá như người nọ cảnh giác hơn một chút, phát hiện ra được điểm bất thường thì tỷ tỷ nàng hẳn sẽ không đến mức phải chết như vậy.
“Về sau những người đó không còn tìm nữa, nghe nói là phủ Quốc Công làm tang sự. Sơn trang đóng cửa nửa năm rồi sau đó mọi việc khôi phục lại bình thường.” Phạm Lại Tử liếm môi cười dâm đãng: “Trong nửa năm này, cuộc sống của ta thật giống như thần tiên…”
“Bốp!” La Phi Nguyệt nắm chặt tay, không nhịn được liền tát hắn ta một cái thật mạnh.
Phạm Lại Tử chán ghét nhìn nàng: “Ngươi không dịu dàng đáng yêu như tỷ tỷ của ngươi…”
“Ngươi g.i.ế.t. tỷ tỷ của ta, nhất định ta sẽ khiến ngươi chết không được toàn thây!” La Phi Nguyệt thống hận đến cùng cực.
“Ta không g.i.ế.t. nàng ấy, làm sao ta nỡ g.i.ế.t. chết nàng đây? Huống chi nàng còn mang thai hài tử của ta. Mấy ngày đó ta một mực suy nghĩ, làm thế nào để đưa nàng đi mà không ai phát hiện ra, chúng ta đi tới một địa phương không ai biết đến, sinh con dưỡng cái. Có một mẫu thân tốt như nàng, nhất định hài tử của ta sẽ rất có tiền đồ.” Phạm Lại Tử ánh mắt lóe lên, sau đó cười lạnh: “Đáng tiếc nàng không được may mắn, có lẽ đã lâu lắm không được gặp người nên nàng bắt đầu sinh bệnh, sốt rất cao, ta lại không thể tìm đại phu tới cho nàng. Nàng bị sốt đến mức không còn nhận ra ai nữa, sau đó liền chết đi, một xác hai mệnh. Ôi chao, mệnh ta cũng thật là khổ, ông trời không thể cho ta được hạnh phúc.”
Toàn thân La Phi Nguyệt run rẩy, lạnh như băng, khi nghe thấy hết thảy càng suy sụp, khóc lóc thảm thiết.
Tỷ tỷ nàng là người tốt như vậy…nếu có thể sống đến ngày hôm nay thì tốt biết bao!
Phạm Lại Tử không hề chống cự.
Tiêu Vân Chước nhìn hắn và lão phụ nhân ở bên cạnh, cảm xúc chán ghét cũng lên đến cực hạn.