Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 150
Trúng tà? Xem tướng đoán mệnh?
Ý của Mạnh Vịnh Tư là, Tiêu Vân Chước…là một thần côn, cho nên gặp chuyện hiếm lạ kỳ quái thế này mới muốn nhúng tay vào?
Nhưng đáp án như vậy, thực sự làm nàng ấy cảm thấy…không thể tưởng tượng nổi!
Dù sao thì Tiêu Vân Chước tốt xấu gì cũng là một thiên kim tiểu thư!
Ánh mắt La Phi Nguyệt phức tạp nhìn về phía Tiêu Vân Chước, giờ khắc này cũng có chút bối rối, không biết nên tin hay là không!
Tuy nhiên, sở dĩ Tiêu Vân Chước bị các cô nương này đặt cho biệt danh là “Tiêu phán quan”, chính là bởi nàng đường đường chính chính chạy tới Hình Bộ báo án, đồng thời kết luận rằng hòa thượng giả mạo đã g.i.ế.t. người…
“La nhị cô nương, đừng có nhiều lời với nàng ta nữa, không bằng trực tiếp gọi người đến đuổi nàng ra ngoài đi!” Bạn tốt của La Nhị từ phía sau bước tới, dứt khoát nói.
La nhị cô nương nâng lên, do dự một lúc rồi cắn răng nói: “Tiêu cô nương, ta muốn đi cùng với ngươi, tối nay cho dù ngươi làm cái gì cũng không thể gạt ta được! Đương nhiên, nếu như ngươi thật sự muốn tìm tỷ tỷ của ta, ta cũng sẽ cố gắng hết sức phối hợp với ngươi, nơi này ta còn quen thuộc hơn ngươi!”
Với thân phận của nàng ấy, muốn đuổi ai đó đi quả thật không phải là việc khó, nhưng lúc này cũng đã muộn rồi…
Năm đó tỷ tỷ của nàng biến mất ở bên ngoài sơn trang, chuyện tương tự không thể xảy ra lần nữa, bất kể là với ai!
“Tùy ngươi.” Tiêu Vân Chước gật đầu.
Chỉ cần đừng có ở bên cạnh lải nhải là được.
Những người đứng phía sau La Phi Nguyệt tuy không hiểu lắm nhưng cũng không thể ngăn cản chuyện mà La Phi Nguyệt muốn làm.
“Bây giờ ngươi muốn đi đâu?” La Phi Nguyệt kiên trì hỏi.
Ánh mắt Tiêu Vân Chước như có như không nhìn về phía quỷ hồn La Phi Diên.
Số du hồn dã quỷ mà nàng đã từng gặp rất nhiều, La Phi Diên là một trong những du hồn khiến người ta phải đau lòng nhất. Nàng ấy không hề giống quỷ, giống như một người sống bị lạc đường, trên mặt không hề có chút oán hận nào, vẫn duy trì khuôn mặt mỉm cười như khi còn sống, chỉ là trên người hơi bẩn một chút mà thôi.
“La nhị tiểu thư, ngươi có nhớ rõ lệnh tỷ mất tích ngày nào không?” Tiêu Vân Chước nhìn La Phi Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên là ta nhớ rõ, đó là ngày mùng bốn tháng sáu của sáu năm trước.” La Phi Nguyệt không chút do dự nói: “Ngày đó ta cũng đi cùng, nhưng ta bướng quá, cứ khóc nháo đòi xem đèn trời. Tỷ tỷ không thích thả đèn trời, hoa bên ngoài rất đẹp, lại còn có nhiều đom đóm, tỷ ấy nói nếu gặp được thì sẽ bắt một con về cho ta chơi, nhưng ta đợi rất lâu mà vẫn không thấy tỷ ấy quay về…”
Nhắc tới chuyện này, La Phi Nguyệt vẫn rất đau thương: “Bên cạnh tỷ ấy còn có hai nha hoàn đi theo, lúc tìm được thì đều đã chết, chỉ có mình tỷ tỷ ta thì mất tích không thấy đâu nữa.”
Tiêu Vân Chước tập trung tinh thần, lập tức lấy ra đồng tiền gieo quẻ, sau đó lại bắt đầu tính toán cẩn thận.
La Phi Nguyệt nhìn với vẻ vừa tò mò vừa hoài nghi.
Vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Vân Chước không giống như đang nói giỡn hay đùa cợt, nếu nàng thật sự hiểu mấy thứ này…vậy liệu có phải tỷ tỷ của nàng sẽ thực sự có hy vọng tìm được rồi không?
Bao nhiêu năm trôi qua, người trong nhà cũng đã sớm nhận định rằng tỷ tỷ đã chết, nhưng bởi vì không tìm thấy thi cốt nên mẫu thân thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy tỷ tỷ phải chịu khổ.
“Trước kia quan phủ chỉ tra xét bên ngoài sơn trang thôi sao?” Tiêu Vân Chước đột nhiên mở mắt hỏi.
“Lúc đó thôn trấn ở bên ngoài có rất nhiều người dân sinh sống, những người buôn bán nhỏ cũng không ít. Đương nhiên chủ yếu là bên ngoài sơn trang, còn bên trong sơn trang…Sơn trang này là của quan phủ, người bên trong đều đã có đăng ký danh sách nên cũng chỉ kiểm tra sơ qua mà thôi. Hơn nữa tỷ tỷ ta lúc đó mất tích ở bên ngoài, không ai nhìn thấy nàng ấy quay về sơn trang cả.” La Phi Nguyệt quả thực rất quen thuộc với chuyện này, lập tức trả lời ngay, chỉ là vừa nói xong, nàng ấy đột nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tiêu Vân Chước: “Ý của ngươi là…tỷ tỷ của ta…thi cốt đang ở ngay trong sơn trang này sao?”
“Theo như đo lường tính toán của ta, quan quỷ mộ vu nhị hào, quả thực có một thi thể bị giấu ở đây. Vừa nãy ta lấy thời gian La đại cô nương mất tích để tính quẻ, phát hiện thân hào thế hào tạo hình thân thể bị tra tấn, là dấu hiệu khó thoát khỏi tai họa. Hung quẻ ở khôn, đối ứng với hướng Tây Nam, mệnh hào hướng kim nhận, đại sát kiếp nhật nguyệt kiến giả…”