Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 147
Ánh mắt Tiêu Vân Chước nhìn lướt qua nữ quỷ.
Nữ quỷ này giống như đang đắm chìm trong thế giới của mình, trong mắt chỉ có ánh sáng phát ra từ đèn lồng hình con thỏ, dường như không nghe thấy những lời Mạnh Vịnh Tư nói. Nhưng từ cách ăn mặc cùng khí chất mà xem thì hẳn đó là đại tiểu thư của phủ Quốc Công mà Mạnh Vịnh Tư đã nói.
Người này đã chết mấy năm, nếu trước khi chết phải chịu kích thích không nhỏ thì cũng có thể bị mất trí nhớ, cho nên hoàn toàn không hề dao động với mấy lời của Mạnh Vịnh Tư.
“Ta sẽ chọn chiếc đèn này.” Tiêu Vân Chước mỉm cười với Mạnh Vịnh Tư: “Vị đại tiểu thư kia tên là gì?”
“Họ La, tên là Phi Diên. Nếu như bây giờ vẫn còn sống thì chắc hẳn cũng khoảng chừng hai mươi tuổi.” Mạnh Vịnh Tư thở dài.
“Phi Diên, Phi Diên…Một con diều….bay đi bay đi, bay lên bầu trời đi…” Nữ quỷ nghe thấy tên liền cười khanh khách, quay xung quanh chiếc đèn con thỏ trong tay Tiêu Vân Chước, giang hai cánh tay như đôi cánh, hét lên với vẻ hồn nhiên ngây thơ. Bước chân nàng uyển chuyển nhưng sợi xích sắt ở dưới chân cũng đi theo hồn phách của nàng, phát ra những tiếng loảng xoảng, chỉ có Tiêu Vân Chước mới nghe thấy.
Mạnh Vịnh Tư thấy Tiêu Vân Chước cứ khăng khăng muốn chọn chiếc đèn này, cũng có chút lo lắng.
Tề Ngọc Nhi lại cảm thấy Tiêu Vân Chước quả nhiên giống như lời đồn đãi, đối với mấy chuyện xui xẻo này lại không hề kiêng dè chút nào, mang cái danh phán quan kia cũng không hề oan uổng.
Ba người xách chiếc đèn lồng mà mình đã chọn đi tới tiền viện.
Quả nhiên, khi nhìn thấy chiếc đèn trong tay Tiêu Vân Chước, rất nhiều người không khỏi nhớ đến chuyện năm xưa, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Chước thêm mấy phần cổ quái.
Bởi vì sự mất tích của La Phi Diên mang mấy phần xui xẻo nên rất ít người lựa chọn chiếc đèn này.
Đương nhiên, bởi vì chuyện này cũng đã trôi qua mấy năm, có người nhất thời đã quên, nhưng phàm là người chọn chiếc đèn này nếu không phải ngã sấp mặt xuống đất thì đèn cũng sẽ đốt cháy xiêm y…
“Nàng mới tới đây, không biết nội tình, nhưng Mạnh cô nương và Tề cô nương ở bên cạnh chắc hẳn cũng biết…đáng lẽ phải nhắc nhở nàng mới đúng.” Trong đám người có người lên tiếng.
“Nếu không biết thì không sao, nhưng chỉ sợ là cố ý. Năm nay Sầm công tử cũng tới, liệu có phải là Tiêu cô nương này lấy được Cửu Tiêu còn chưa đủ, còn muốn có thêm một mối nhân duyên tốt nữa không?”
“…”
Nhị tiểu thư La gia ở bên cạnh nhìn chiếc đèn kia, trong mắt hiện lên sự tức giận.
Sầm công tử là vị hôn phu của tỷ tỷ nàng lúc còn sống, đại tỷ tỷ ba tuổi, Thám Hoa lang mười chín tuổi!
Sau khi tỷ tỷ mất tích, ngay cả tang sự cũng đã tổ chức, mọi người đã thoát ra, duy chỉ có tỷ phu này của nàng là không thể thoát ra được. Không chỉ nhiều năm không cưới mà từ đó về sau cũng không còn đi theo con đường làm quan, sau lại dựng một căn nhà cỏ ở gần mộ chôn di vật của tỷ tỷ, ngày ngày canh giữ ở đó, rất ít khi gặp người.
Hắn là người Sầm gia được bệ hạ trọng dụng, lại trở thành Thám Hoa lang năm kia, nếu không xảy ra chuyện này thì hiện giờ đã sớm cùng tỷ tỷ phu thê ân ái, nhi nữ song toàn rồi.
Ngay cả bệ hạ cũng rất tiếc hận, rất nhiều lần nhắc nhở nhưng tỷ phu vẫn luôn mắc kẹt trong chuyện này.
Trong lòng này, cho dù Sầm công tử chưa thành hôn với tỷ tỷ nhưng cũng chính là thân tỷ phu của nàng!
Sầm gia, La gia đều hy vọng hắn có thể thoát ra càng sớm càng tốt, thậm chí cũng mong hắn có thể gặp được một người tốt hơn, đừng tự hành hạ bản thân nữa.
Nhưng nữ nhân này không nên tính kế như thế, thậm chí còn lợi dụng tỷ tỷ của nàng để thượng vị!
“Tiêu cô nương! Đồ của ngươi thì không ai cướp được, nhưng có mấy thứ tốt nhất là ngươi không nên động vào!” La nhị cô nương tức giận, kiên quyết đinh tới trước mặt Tiêu Vân Chước, nhìn nàng nói.