Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 142
Khương Nguyên chấn động cả thể xác và tinh thần, trong đầu đều là sự không thể tưởng tượng nổi, có chút vội vàng lại tức giận hỏi: “Oanh cầm sư! Ngài có ý gì? Cửu Tiêu, muốn đưa cho Tiêu… Muốn đưa cho biểu tỷ sao!?”
Vừa rồi lúc Tiêu Vân Chước đàn, nàng ta cũng hơi kinh ngạc, quả thực không nghĩ tới biểu tỷ lưu lạc bên ngoài từ nhỏ này còn biết đánh đàn.
Chỉ là sau khi kinh ngạc, lại càng phẫn nộ nhiều hơn!
Tiêu Vân Chước quả nhiên là đến quấy rối nàng ta!
Nàng ta đã đàn hai khúc, so với người bên ngoài, rõ ràng Oanh cầm sư đối xử với nàng càng thêm khác biệt hơn chút, nếu không phải do Tiêu Vân Chước đột nhiên xuất hiện còn nhất định phải đánh đàn, cây đàn Cửu Tiêu kia không chừng cũng đã là của nàng ta!
Nàng ta đã cố gắng hết sức nhẫn nại, nhưng bây giờ lại nói cho nàng ta biết, Cửu Tiêu là của Tiêu Vân Chước!
Buồn cười! Thực sự quá buồn cười!
Giọng nói của Khương Nguyên sắc nhọn, Oanh cầm sư cũng sửng sốt một chút, sau đó thản nhiên nói: “Cầm kỹ của Khương cô nương quả thật không tệ, chỉ là không hợp với Cửu Tiêu…”
Lời còn chưa dứt, nước mắt Khương Nguyên đã chảy xuống.
“Oanh cầm sư nói ta không xứng với Cửu Tiêu, Khương Nguyên cũng không có ý kiến, chỉ là… cầm khúc vừa rồi của biểu tỷ nghe cũng không có gì đặc biệt, vì sao nàng lại xứng chứ?” Khương Nguyên nhìn sang vô cùng uất ức: “Nếu bản lĩnh của biểu tỷ thật sự có được Cửu Tiêu, ta chắc chắn sẽ vui cho nàng, chỉ là hôm nay có nhiều người tới như vậy, cầm kỹ còn tốt hơn so với biểu tỷ rất nhiều, vì sao lại cứ chọn trúng biểu tỷ? Thực sự khiến cho người ta khó hiểu… Ta… Chỉ muốn một sự công bằng thôi.”
Oanh Nhứ hơi kinh ngạc nhìn Khương Nguyên.
Xem ra, vừa rồi Khương cô nương, căn bản không nghiêm túc nghe đàn.
“Nếu ngươi đã nói như vậy, thì cho dù ta có đánh giá cầm âm của Tiêu cô nương như thế nào, ngươi cũng không phục, hay là… Để người bên ngoài nói một câu đi.” Oanh Nhứ nói xong, nhìn về phía Tề Ngọc Nhi: “Ta thấy giữa vị cô nương này và Tiêu cô nương cũng không tính là thân thiết, có lẽ có thể nói ra lời công bằng.”
Tề Ngọc Nhi không nghĩ tới Oanh cầm sư đột nhiên chỉ về phía mình, lúc này cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng rất nhanh, Tề Ngọc Nhi đã thoải mái mở miệng: “Ban đầu nghe khúc đàn này, ta cảm thấy có chút giật mình, về sau… Ta cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào, trong lòng ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, những suy nghĩ phức tạp kia cũng biến mất, toàn bộ thể xác và tinh thần giống như đều đắm chìm trong khúc nhạc, sau khi khúc nhạc ngừng lại, bỗng nhiên bừng tỉnh đại mộng… Ca khúc này… Rất đặc biệt…”
Tề Ngọc Nhi cũng không thể không thừa nhận, vừa rồi bản thân mình nghe đến ngây ngốc.
Cầm khúc này giống như có thể làm tất cả sự nóng nảy tan biến, một khắc này tất cả ác cảm của nàng ta với Tiêu Vân Chước dường như đã biến mất, cảm xúc bị nàng dắt đi, thậm chí cũng không muốn ra khỏi cảnh đẹp này.
Nàng ta cũng không muốn nói tốt cho Tiêu Vân Chước, nhưng càng khinh thường việc cãi bướng.
“Âm sắc của đàn Cửu Tiêu vốn dĩ mang theo vài phần trách trời thương dân nhẹ nhàng nặng nề và xa xăm trống trải, nếu dùng cây đàn này đánh những ca khúc tầm thường, không thể hiện được nó, mà vừa rồi giai điệu mà Tiêu Vân Chước tấu lên với đàn Cửu Tiêu quả thật là càng xứng đôi.” Tề Ngọc Nhi nhìn Khương Nguyên, vẫn như cũ kiên trì theo suy nghĩ của mình.
Mạnh Vịnh Tư ở bên cạnh trên mặt đều tràn đầy sự vui vẻ và khen ngợi.
Tề Ngọc Nhi này cho tới bây giờ luôn là như thế, sự việc đã nhận định, chính là cha mẹ ruột có tới, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nàng ta cảm thấy Tiêu Vân Chước là người xấu bắt nạt biểu muội, cho nên nàng ta có can đảm thay Khương Nguyên làm chủ, nhưng nàng ta cũng công bằng, sẽ không bởi vì ghét một người, mà phủ nhận tất cả mọi thứ của người đó, đây cũng là lý do mà lúc trước vì sao nàng ấy có thể trở thành hảo hữu với Tề Ngọc Nhi.
Tề Ngọc Nhi vừa rồi chán ghét Tiêu Vân Chước, đó là bởi vì nàng ta còn chưa hiểu!