Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 137
Trước đó Oanh cầm sư được nhận vào nhạc tịch, sau khi bản án Oanh gia được lật lại, nàng có thể tự do, được một người bạn tốt của phụ thân nuôi dưỡng.
Nhưng người bạn này cũng chỉ muốn có thanh danh tốt mà thôi, trong lời nói cũng không đồng tình với tư tưởng và hành động của Oanh đại nhân năm đó, thậm chí còn khinh thường nữ tử, điều này khiến Oanh Nhứ khó có thể chấp nhận nên đã rời đi.
Kể từ đó, lang bạt kỳ hồ.
Cho nên tiếng đàn của Oanh Nhứ mới có thể có một loại cảm giác thấu hiểu, nếm trải hết mọi khổ đau thế tục.
“Mỗi lần nghe nửa sau mỗi cầm khúc của Oanh cầm sư đều có cảm giác khác nhau, thậm chí còn có thể khiến hàng trăm chim chóc nhảy múa, hình ảnh tuyệt mỹ, chỉ tiếc lúc này thời tiết còn lạnh nên không thể thấy được cảnh này.” Mạnh Vịnh Tư lại nhỏ giọng giới thiệu.
Tiêu Vân Chước gật đầu, tiếp tục lắng nghe.
Chỉ là sau khi nghe xong hết, nàng cũng hiểu tại sao Mạnh Vịnh Tư lại nói như vậy.
Bởi vì nửa sau của cầm khúc có phần giống với an thần khúc của Thần Ẩn Môn.
Có những cầm khúc có thể chiêu hồn, an hồn, cũng có cầm khúc có thể điều tiết ngũ hành chính khí, có lợi cho thể xác và tâm trí, tác dụng giống như bùa chú nhưng hình thức biểu hiện khác nhau mà thôi.
Khi Oanh Nhứ gảy đàn, ít nhiều có thể xua tan âm sát khí ở xung quanh. Nói một cách đơn giản, bên cạnh nàng giống như hình thành một động thiên phúc địa, mà các sinh vật sống là đối tượng cảm giác nhanh nhạy nhất, cho nên các loài chim chóc ở gần đó mới có thể bị hấp dẫn đến gần như vậy.
Sau khi khúc nhạc của Oanh cầm sư kết thúc, mọi người ngẩn ngơ hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Hôm nay xin chân thành cảm tạ chư vị đã đến, Nhứ vô cùng cảm kích, cây đàn ta vừa dùng chính là Cửu Tiêu, dưới cơ duyên xảo hợp mới có được. Ta đã từng đáp ứng với sư phụ là sẽ tìm cho Cửu Tiêu một chủ nhân có thể thấu hiểu được nó, cho nên nếu mọi người có ý thì cứ vào Lâu thử cầm ý một lần xem sao…” Sau khi nói xong, Oanh Nhứ hướng về phía mọi người hành lễ.
Khách nhân dưới Thăng Ba Lâu, ai nấy đều nóng lòng muôn thử.
Các nàng cũng không phải hoàn toàn vì Cửu Tiêu mà đến, danh sư ở Thăng Ba Lâu này cũng không phải là ít, những người này đều không thiếu tiền, phần lớn cũng có tính tình thanh cao, cho dù là thu đồ đệ để dạy dỗ thì cũng muốn chọn một người hợp mắt hợp duyên, đây cũng là mục đích của đa số mọi người khi tới đây.
Khương Nguyên không phải là người đầu tiên bước lên.
Bình thường người ta mua đồ cũng phải xem xét chọn lựa chứ huống chi là chọn đồ đệ, người đi đầu tiên sẽ chỉ là đá kê chân mà thôi.
“Cầm kỹ của biểu muội nhà ngươi không tồi, trước đó trong ngày sinh nhật của công chúa, mời rất nhiều tiều cô nương đến tham dự, nàng ta cũng được mời đến, ngay cả công chúa cũng khen nàng ta gảy đàn rất hay.” Mạnh Vịnh Tư nhắc nhở Tiêu Vân Chước: “Nếu nàng ta lấy được Cửu Tiêu, chỉ sợ đuôi của nàng ta sẽ vểnh lên đến tận trời!”
“Nếu nàng ta có thể làm được, ta sẽ kính nàng ta thêm mấy phần.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.
Nàng hiểu Oanh cầm sư muốn loại cầm ý gì.
Đó là thứ mà Khương Nguyên không có, chẳng qua nếu nàng ta không khăng khăng muốn có Cửu Tiêu thì có lẽ hôm nay cũng sẽ nhận được một kết quả không tồi.
Lúc Tiêu Vân Chước đang nói chuyện, đã có người dũng cảm bước lên Thăng Ba Lâu.
Hôm nay mọi người tới đây đều có chuẩn bị, cho nên sau khi lên lầu liền bắt đầu đàn tấu, làn điệu cao vút, du dương êm tai.
“Ta tự nhận cầm kỹ của ta không xứng với cây đàn cổ như Cửu Tiêu, cho nên hôm nay ta đến chỉ để nghe một khúc đàn của Oanh cầm sư. Ta chính là nhị tiểu thư của Ninh Nghĩ Quốc Công phủ, nếu Oanh cầm sư nguyện ý, sau này ngài có thể đến Quốc Công phủ. Mẫu thân của ta cũng thích những nữ tử có tài học như ngài, sớm đã mong muốn được làm quen với ngài, mong rằng Oanh cầm sư suy xét.” Giọng điệu nói chuyện tự nhiên cởi mở, trên mặt nở nụ cười điềm tĩnh mà tự tin.
Nhìn thấy giọng điệu không hề kiêng nể gì của nàng ta, cũng có người không khỏi nhìn về phía Tiêu Vân Chước.
Nếu năm đó tổ phụ của Tiêu Vân Chước không phạm sai lầm lớn như vậy thì hiện giờ thân phận nàng cũng tôn quý như vị nhị tiểu thư ở trên kia.