Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 121
Hoắc Tuân bất đắc dĩ thở dài, Tam vương gia ngây thơ phóng túng, lại không nghĩ tới, để vận chuyển một khối ngọc thô to như vậy từ nơi xa xôi về đây đã phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực.
Hơn nữa, đây còn là món quà mà một thương nhân buôn ngọc ở kinh thành tặng cho hắn.
Trong lòng hắn chỉ cho rằng người ta đang muốn kết giao bằng hữu với hắn, cũng không hề khách khí nhận lấy.
Đương nhiên, nghe nói sau đó hai bên vẫn giữ liên lạc qua lại.
“Đa tạ Tam vương gia, chỉ là vô công bất thụ lộc, thứ này ta không thể nhận được.” Tiêu Vân Chước vô cùng thức thời thu hồi ánh mắt, nàng dám khẳng định rằng, trước khi khối ngọc thô lớn kia được tạc ra, tất đã xảy ra sự cố liên quan đến mạng người.
Tuy nhiên, nếu đối phương là người bình thường, nàng sẽ nói thật mà không cần phải cố kị, nhưng đổi thành vương gia thì lại khác.
Người trong hoàng tộc, tốt nhất là không nên liên quan quá nhiều.
Nguyên Nghiêu khẽ kinh ngạc, chưa có ai dám từ chối nhận đồ mà hắn cho, vị cháu gái mới nhận trước mặt này rõ ràng là không biết nhìn hàng, chẳng trách Nhị Lang Tiêu gia nhìn thấy nàng lại có biểu hiện không muốn tỏ ra quen biết như vậy…
“Thôi, nếu ngươi đã không cần thì bổn vương cũng không ép!” Nguyên Nghiêu lập tức rộng lượng, bảo người cất đồ đi.
Tiêu Vân Chước vẫn bình tĩnh điềm đạm, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
Bổn triều khai quốc cho tới bây giờ còn chưa đến trăm năm, những năm cuối của tiền triều có quá nhiều người chết. Vì vậy, để làm cho bách tính được an tâm, hoàng đế đương triều đã thi hành chính sách cai trị nhân từ, ít khi vì những chuyện nhỏ nhặt mà đại khai sát giới, bởi vậy nàng cũng không lo lắng thái độ của mình sẽ khiến Tam vương gia tức giận đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.
Đương nhiên, tổ phụ của nàng…bị hoàng đế ban chết…cũng là đáng đời.
Lão nhân gia đã làm không ít chuyện vô đạo đức như vậy, hoàng gia cũng nể mặt tằng tổ phụ bỏ qua mấy lần, lại không ngờ rằng lá gan của tổ phụ càng lúc càng lớn, tìm tri kỉ ở bên ngoài chưa đủ, thế mà còn chạy vào trong hoàng cung để đại triển hùng uy, hoàng đế không tru di cửu tộc đã là nhân từ lắm rồi.
Hoắc Tuân là người khôn khéo, đương nhiên không thể lơ là Tam vương gia được nên lập tức mời hắn đi xem hồ sơ vụ án của Ngô Tam.
Nghe nói Tam vương gia thích nhất là những thứ mới mẻ này.
Sau khi Tiêu Vân Chước nhận thân thích xong, Hoắc Tuân liền gọi hai nha dịch đến hộ tống nàng về nhà.
Ở trong nhà, Tiêu Trấn Quan đã có chút c.h.ế.t lặng.
Chỉ có thể an ủi chính mình, ít ra lần này nữ nhi đi cả đêm không về còn biết sai người về nhà thông báo một tiếng.
“Ngươi còn dám quay về à!” Tiêu Văn Yến vừa nghe nói Tiêu Vân Chước đã trở về, lập tức xông tới, chỉ thẳng vào Tiêu Vân Chước, khí thế hừng hực mở miệng: “Phụ thân! Hôm nay con ra ngoài chơi, nghe nói trước đó nàng ở Mạnh gia có dây dưa không rõ với Mạnh gia thứ trưởng tử, ngài mau phạt nàng đi!”
“Con nói lại lần nữa xem! Là ai dám khua môi múa mép nói bậy hả?” Tiêu Trấn Quan giật mình.
Mạnh gia thứ trưởng tử? Ông ấy nghe Đại Lang nói qua, lão nhị và người của Mạnh gia qua lại rất thân thiết.
“Mặt ngươi đã bị đánh sưng lên rồi, thế mà còn không biết xấu hổ ra cửa hóng tin sao?” Tiêu Vân Chước ngạc nhiên nhìn cậu, rồi lại cúi đầu nhìn tay mình: “Có lẽ…là ta xuống tay quá nhẹ rồi…”
Tiêu Văn Yến đỏ mặt: “Ta chỉ nghe nói thôi! Ngươi còn không chịu thừa nhận à?!”
Hôm nay A Nguyên tỷ tỷ đi ra ngoài gặp bằng hữu, nghe người khác nhắc đến, trở về kể lại cho cậu, cậu lại tìm mấy bằng hữu thân thiết của mình hỏi thăm.
Chuyện đúng thật như thế!
Là có người nói Mạnh Bình Chương đang làm ầm lên đòi cưới nàng!
“Đi gọi Nhị Lang tới đây!” Tiêu Trấn Quan cau mày, cảm thấy chuyện này không phải là nhỏ.
Mà Mạnh Bình Chương kia chỉ là thứ trưởng tử thôi, làm sao có thể xứng đôi với nữ nhi ông ấy?
Chẳng lẽ là nhị nhi tử khốn kiếp kia kết bạn bừa bãi, hứa hẹn gì đó ở bên ngoài? Nếu không thì sao người của Mạnh gia lại dám nói bậy như thế?