Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 118
Nỗi sợ hãi Cần Nương và dục vọng cầu sinh đã khiến hắn đánh mất sự bình tĩnh.
Đôi mắt đỏ như m.á.u tràn ngập sát khí, thân thể vốn đã ngã xuống đột nhiên nhào sang một bên, nhặt một tảng đá ở trong góc rồi nhanh chóng đứng dậy, giống như một tên cướp hung hãn đập mạnh về phía Tiêu Vân Chước…
“Ta muốn g.i.ế.c ngươi…” Giọng nói căm hận của Ngô Tam có vẻ hơi đáng sợ.
Người qua đường trong ngõ nhỏ thấy cảnh này đều vô cùng kinh hãi.
Ngô Tam quả thực điên rồi, mấy ngày nay hắn còn lải nhải lung tung, bây giờ lại tấn công người đi đường! Một tảng đá lớn như vậy, nếu đập vào đầu tiểu cô nương kia thì còn không phải lấy mạng người ta luôn sao!
Có người la hét, cũng có người vội vàng lao tới cứu người.
Ngô Tam nhắm thẳng vào Tiêu Vân Chước, dùng hết sức bình sinh của mình, nhưng Tiêu Vân Chước nhanh chóng tránh đi, dễ dàng tránh thoát.
Ngô Tam loạng choạng hai bước rồi đổi hướng, hắn đã mất trí, thề không g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Vân Chước quyết không bỏ qua.
Song đến khi hắn động thủ lần nữa, Cần Nương lại ngáng chân hắn.
Dưới góc nhìn của người thường, bản thân hắn không đứng vững nên bất ngờ bị té ngã, đầu đập thẳng vào tảng đá lớn trong tay, m.á.u liền phun ra.
Ngô Tam muốn g.i.ế.c người, đây là chuyện lớn.
Rất nhanh đã có bách tính báo người quan phủ tới.
“Ngô Tam này trước đó cũng không sao cả, nhưng không biết hai ngày nay tại sao mà suốt ngày la hét, thậm chí còn gọi tên Cần Nương! Cần Nương ấy à, đó chính là đại tẩu của hắn, mà cả nhà đại ca đại tẩu của hắn c.h.ế.t thảm lắm!”
“Trước kia chúng ta cũng đã nghi ngờ cái c.h.ế.t của cả nhà đại ca hắn không được bình thường, nhưng thấy Ngô Tam rất thương tâm, mà quan phủ cũng không bắt người nên chúng ta cũng không nghĩ nhiều. nhưng bây giờ xem ra rất có thể Ngô Tam chính là hung thủ g.i.ế.c người!”
“Đúng đúng đúng, nhà ta ở ngay sát vách, đêm qua chính tai ta nghe thấy hắn nói đại ca hắn c.h.ế.t là đáng đời! Đại nhân à, ngài phải điều tra thật kỹ. Cả nhà Ngô Đại thật sự là người tốt, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa tốt bụng! Còn có tiểu cô nương đi ngang qua này nữa, cũng may là tránh ra nhanh, nếu không đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t ngay tại chỗ rồi!”
“…”
Quan sai tới đây vốn cho rằng đây chỉ là một bản án cố ý gây thương tích bình thường, trong kinh thành có nhiều người như vậy, thỉnh thoảng cũng có mấy vụ trả thù, gây chuyện, nhưng sau khi nghe thấy chuyện này còn liên quan tới vụ án mạng năm xưa, lập tức cảnh giác, nhanh chóng dẫn Ngô Tam đi.
Tiêu Vân Chước là người bị hại, cũng phải cùng đi theo tới nha môn.
Nàng không chỉ không từ chối mà còn nhanh chóng đi theo.
Ở bên cạnh, quỷ hồn của Cần Nương vẫn còn bay lơ lửng trước mặt Ngô Tam. Hiện tại dương khí của Ngô Tam quá yếu, chỉ cần Cần Nương khẽ dùng sức một chút là Ngô Tam có thể hình thấy quỷ tướng của nàng, khiến cho Ngô Tam lúc bị bắt vẫn còn vùng vẫy la hét.
Đối với những người như Ngô Tam, nha môn có thể xử lý được là tốt nhất.
Sau khi Tiêu Vân Chước đến nha môn, nàng liền bày ra dáng vẻ một tiểu cô nương đáng thương ngoan ngoãn, giống như một người qua đường bình thường bị dọa sợ, không hề nhìn thấy điểm nào đáng nghi ngờ.
Nàng còn nhỏ, nhìn có vẻ vô hại, sau khi kể lại mọi chuyện với thư lại thì có thể rời đi, nhưng phải để lại danh tính để sau này có thể dễ dàng tra hỏi.
Chỉ là sau khi Tiêu Vân Chước tiết lộ thân phận, thư lại sửng sốt, không tin lắm.
Có thiên kim tiểu thư nhà ai mà lại đến một ngõ nhỏ của bách tính bình thường đi dạo chứ?
Hơn nữa lại còn là Tiêu gia…
Đại nhân nhà hắn…họ Hoắc, hình như là có quan hệ thân thích với Nhân An Công Tiêu gia trước đây phải không nhỉ?
Tiêu Vân Chước đợi ở nha môn.
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng vẻ điềm tĩnh tựa như không có góc cạnh, chỉ là ánh mắt kia thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.
Kinh thành nằm dưới chân thiên tử, quan vận quan uy ở trong nha môn cũng mạnh hơn nha môn ở những nơi khác rất nhiều, ngay cả một tảng đá thần thú bình thường nhất đặt bên ngoài nha môn cũng có tác dụng chấn nhiếp quỷ hồn.
Chỉ là chỗ này nhìn có vẻ sạch sẽ, nhưng lại không hoàn toàn sạch sẽ.