Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân - Chương 111
Mặc dù bề mặt con đường này tương đối bằng phẳng nhưng lại cứng rắn, chà sát khiến da đầu cậu tê dại, toàn thân vặn vẹo, vùng vẫy.
“Nữ nhân điên kia! Thả ta ra! Nữ nhân độc ác, ta sẽ g.i.ế.c ngươi!” Tiêu Văn Yến vừa đau vừa sợ vừa tức giận, hét lên không ngừng.
Khương Nguyên kinh ngạc, vừa nãy vì để nhìn lén Tiêu Vân Chước làm việc nên đã bảo mấy hạ nhân trở về trước!
Kết quả là bây giờ không có ai giúp đỡ cả.
“Có ai giúp, giúp đệ đệ ta với…Hu hu hu…” Khương Nguyên trực tiếp bật khóc.
Nhưng Tiêu Vân Chước đã nhanh chóng kéo Tiêu Văn Yến quẹo vào một con hẻm nhỏ.
Chờ đến khi Khương Nguyên lấy được sự đồng tình của người khác, hỏi rõ ngọn nguồn mọi việc chạy tới giúp đỡ thì đã thấy Tiêu Văn Yến bị ném lộn ngược vào một cái sọt tre cũ, khó khăn lắm mới kéo được người ra. Vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kia, mọi người cũng không biết phải nói gì.
Trên trán Tiêu Văn Yến, bị tiểu cô nương cáu kỉnh vừa nãy dùng mực chu sa viết lên hai chữ “ngu xuẩn” thật to.
Giờ khắc này, khuôn mặt Tiêu Văn Yến đỏ bừng.
Chỗ bị đánh vừa rồi cũng bị sưng tấy, cậu không nhìn rõ bộ dáng mình bây giờ thế nào, nhưng có thể tưởng tượng ra được, nhất định là rất buồn cười.
“A Yến?” Khương Nguyên chạy tới ôm lấy Tiêu Văn Yến khóc toáng lên.
“Đệ muốn về nhà…” Tiêu Văn Yến cảm nhận được ánh mắt của mọi người, cảm thấy chính mình giống như một dã nhân không mặc quần áo, bị người ta giễu cợt, lại hét lên: “Đệ muốn về nhà!”
Cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho Tiêu Vân Chước! Sao nàng dám đánh mình, còn sỉ nhục mình như vậy nữa!
Cậu nhất định sẽ…nhất định sẽ báo thù!
Trong mắt Tiêu Văn Yến đã ngấn lệ, nhìn về phía đầu hẻm bên kia, ngọn lửa phẫn nộ đã bốc cao ba thước, hận không thể nuốt chửng Tiêu Vân Chước!
Nhưng mà lúc này, Tiêu Vân Chước lại cảm thấy rất sảng khoái.
Từ khi tới kinh thành, nàng không còn làm việc thoải mái như lúc còn ở Quan Tây. Mẫu thân chán ghét nàng nên phải nàng phải chịu đựng, phụ thân hồ đồ cũng không thể ra tay, thậm chí còn phải giả vờ như ngoan ngoãn hiểu chuyện, cố gắng không thể làm tổ tông Tiêu gia mất mặt!
Nhưng người khác thì thôi, không thể ngay cả thân đệ đệ Tiêu Văn Yến này cũng leo lên đầu nàng ngồi được!
Nàng phủi tay, biết rằng chuyện này vẫn chưa thể kết thúc.
Chẳng qua không quan trọng, tiểu hài tử không hiểu chuyện thì cứ đánh cho một trận là được rồi. Một lần hai lần còn dám gân chổ lên mắng trước mặt nàng, chờ đến khi nào bị nàng đánh cho không thể mở miệng được, khóc cho khàn giọng rồi thì tự nhiên sẽ yên tĩnh!
Màn đêm buông xuống, Tiêu Vân Chước lại bảo người báo tin cho Tiêu gia, tối nay lại không về.
Lại tạm thời ở lại căn nhà rách nát ở gần Ngô gia, canh chừng quỷ hồn Cần Nương, tránh cho quỷ hồn này kích động chơi c.h.ế.t Ngô Tam.
Mà Khương Nguyên thì lại đỡ Tiêu Văn Yến vội vã quay về.
Vừa bước vào cửa, Tiêu Văn Yến đã gào lên đi thẳng đến chủ viện của Khương thị. Nhưng khi bước vào chủ viện, mẫu thân hắn không có ở đó, chỉ có phụ thân ngồi đó, vẻ mặt nghiêm nghị, như thể có lời gì muốn nói.
“Phụ thân!” Mắt Tiêu Văn Việt khóc sưng như quả hạch đào, xoa xoa nửa gương mặt sưng tấy: “Phụ thân làm chủ cho con! Tiêu Vân Chước, nàng dám đánh con, còn viết chữ lên mặt con nữa, rất nhiều người chứng kiến, con suýt nữa bị nàng đánh chết! Phụ thân mau đuổi nữ nhân khốn kiếp kia ra ngoài đi! Con không muốn có đại tỷ ngoan độc đáng ghét như vậy nữa!”
Trong lòng Tiêu Trấn Quan cũng có chút khiếp sợ, nữ nhi ông ấy ngoan ngoãn nhỏ bé đáng thương như thế, thế mà lại dám ra tay đánh người sao?
“Không phải con đi theo nhị ca ra ngoài à? Tại sao lại gặp được Chước nhi?” Tiêu Trấn Quan không mấy quan tâm đến vết thương này.
Theo cách nhìn của ông ấy, đây chỉ là mấy vết thương ngoài da, chỉ vài ngày là hết sưng, không có gì nghiêm trọng cả. Hơn nữa nam tử hán đại trượng phu chỉ bởi một chuyện nhỏ thế này mà khóc sướt mướt quả thật khó coi.
Nhất là tổ tiên Tiêu gia của ông ấy lại là võ tướng đại danh đỉnh đỉnh, đổ m.á.u không đổ lệ, Tam nhi…cũng quá yếu ớt rồi.