Mối Tình Trả Ơn - Chương 5
15
Suốt một tuần sau đó, Tống Lương Thần không còn dùng số lạ để gọi cho tôi nữa.
Đúng lúc tôi nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa, thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bà nội Tống.
“A Vũ à, bà không liên lạc được với Lương Thần. Nó có đang ở với cháu không?”
Không còn cách nào, tôi đành gọi hỏi Bạch Tần.
“Nó nói với hội đồng quản trị là xin nghỉ phép một tháng. Nhưng tớ hỏi rồi, người xung quanh cũng không ai liên lạc được. Không biết có phải đang trốn tránh Từ Chân Chân không nữa.”
“Từ Chân Chân?”
“À đúng rồi, cậu chưa biết hả? Tin đồn hai nhà Tống – Từ chuẩn bị liên hôn thật ra là do Từ Chân Chân tung ra.”
“Sau buổi họp báo, Tống Lương Thần tức lắm, nghe nói hai người cãi nhau to.”
“Rồi trong lúc cãi nhau, hình như Từ Chân Chân buột miệng nói hớ, khiến Tống Lương Thần biết được đêm sinh nhật cậu cô ta đã thuê người diễn cảnh giả để lừa anh ấy đi.”
“Nói chung sau đó là loạn hết cả lên. Tống Lương Thần thì không chịu gặp cô ta nữa, còn Từ Chân Chân thì ngày nào cũng khóc lóc đòi chết, cả giới ai cũng biết rồi.”
Tôi dặn Bạch Tần nếu có tin tức gì về Tống Lương Thần, thì báo cho tôi một tiếng.
Dù sao thì bà nội anh cũng từng có ân với tôi, chuyện nên làm… vẫn phải làm.
Nhưng không ngờ, sáng hôm sau, ngay trước cửa ký túc xá, tôi lại thấy Tống Lương Thần toàn thân ướt đẫm đứng đó.
Trên mặt, trên người anh đều dính đầy bùn đất, điện thoại cũng mất rồi, trông thảm hại chưa từng thấy.
“A Vũ.”
Vừa thấy tôi, hốc mắt anh liền đỏ lên.
Mưa lớn quá, tôi đành đưa anh vào trong.
“Phòng bên kia có thể tắm được, anh vào đó rửa ráy đi. Tôi đi mượn cho anh một bộ quần áo.”
Anh ngẩng đầu, đột nhiên nắm lấy tay áo tôi, nhét vào tay tôi một vật nhỏ.
Là một chiếc trâm cài hình giọt nước, tinh xảo.
“Quà… sinh nhật.”
Tôi đặt lại chiếc trâm vào tay anh.
“Cảm ơn. Nhưng sinh nhật tôi không phải hôm nay.”
“Còn nói em không giận anh!”
Anh đột ngột ôm chặt lấy tôi.
“Rõ ràng là đang giận! Về sau anh sẽ không bao giờ quên nữa, anh thề!”
Anh ôm quá chặt, tôi không giãy ra được, đành để mặc anh ôm lấy.
“Anh thực sự rất nhớ em.”
Giọng anh khàn đặc, như thể sắp bật khóc.
“Bà nội anh lo cho anh lắm. Mưa bớt rồi thì mau về đi.”
Tôi nói, bất đắc dĩ.
Có lẽ giọng tôi quá lạnh lùng, anh khựng lại một lúc, rồi nhẹ nhàng buông tôi ra, mắt vẫn đỏ hoe.
“Bên ngoài dễ có sạt lở đất.”
“Giờ em đuổi anh đi… có khi anh chết đấy.”
“Cho anh ở nhờ một thời gian đi, được không?”
16
Mấy ngày sau đó, Tống Lương Thần như biến thành một người hoàn toàn khác.
Cậu ấm từ nhỏ mười ngón tay không dính nước xuân, vậy mà giờ đây trong căn nhà cấp bốn ở vùng quê, anh nấu cơm, giặt đồ, chạy ngược chạy xuôi lo liệu cho tôi.
Tôi có thể nhìn ra, trong từng hành động của anh đều lộ rõ sự lấy lòng và bù đắp.
Đến ngày trời tạnh mưa, không rõ là vì cảm lạnh hay kiệt sức, Tống Lương Thần lên cơn sốt.
Tôi không có thuốc hạ sốt, đành phải đi mượn Lục Thâm.
Và ngay khoảnh khắc tôi cùng Lục Thâm bước vào phòng, khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Tống Lương Thần bỗng khựng lại.
“Cậu là ai?”
Anh nhìn đối phương đầy cảnh giác và thù địch.
Nhưng Lục Thâm thì chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
“Chị, mai em sẽ đi giành suất mua bánh bò giới hạn vị bò đặc biệt cho chị nhé.”
Lục Thâm chống cằm, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi.
“Không mua được cũng không sao đâu.”
Tôi mỉm cười.
“Sao mà không sao được chứ? Đồ giới hạn mà, lỡ mình không biết trân trọng thì đừng trách bị người khác cướp mất nha~”
Cậu ấy liếc Tống Lương Thần một cái.
Mặt Tống Lương Thần đã tái mét, nắm tay siết chặt đến nổi gân xanh.
“Chị, vừa nãy trưởng thôn có mang tới con ngỗng to. Chị muốn ăn món gì, em nấu cho.”
“Em biết nấu ngỗng à?”
“Đương nhiên rồi. Đàn ông tốt là phải vào bếp nấu nướng được chứ.”
“Thế… hầm đi nhé?”
“Không thành vấn đề!”
“Ơ!”
Cậu ấy nghiêng người tới gần tôi.
“Trên tóc chị hình như có lá nhỏ kìa.”
“Đâu cơ?”
“Đây này, để em giúp.”
“Khụ khụ khụ khụ…”
Tống Lương Thần đột nhiên ho dữ dội, từ mặt trắng bệch chuyển sang đỏ rực.
Đúng lúc ấy, một đồng nghiệp khác trong quỹ gõ cửa.
“A Vũ, bên kia có việc kế toán, họ không làm được. Cậu qua giúp một tay được không?”
Lục Thâm mỉm cười.
“Chị đi đi, để em rót nước giúp Tống thiếu.”
Ai ngờ, chỉ nửa tiếng sau đã có người hấp tấp chạy đi tìm tôi.
“A Vũ, không xong rồi! Lục Thâm với Tống thiếu đánh nhau rồi!”
17
Khi tôi chạy về đến phòng, Lục Thâm đang ngồi dưới đất với vẻ mặt đáng thương.
Trên mặt Tống Lương Thần thì chỗ tím chỗ sưng, rõ ràng cũng bị đánh không nhẹ.
Thấy tôi tới, viền mắt Lục Thâm đỏ hoe ngay lập tức.
“Chị, chân em đau quá…”
Cậu ta mếu máo.
“Có khi nào… gãy rồi không?”
“Không sao đâu. Chị đưa em ra trạm xá thị trấn khám thử.”
Tôi đỡ cậu ấy đứng dậy.
“Em tin nó à?”
Tống Lương Thần không thể tin nổi.
“A Vũ! Rõ ràng là cậu ta gây sự trước với anh…”
“Tống Lương Thần!”
Tôi hét lên một tiếng.
“Nơi này không phải chỗ cho cậu – một cậu ấm muốn làm gì thì làm!”
“Cũng không phải nơi để cậu tùy tiện bắt nạt người khác!”
Anh sững người lại.
“Em không tin anh sao?”
Tôi dìu Lục Thâm đi ngang qua anh.
“Em thích cậu ta sao?!”
Anh kéo mạnh tôi lại.
“Anh có gì thua kém nó chứ, A Vũ! Anh nói rồi mà, anh sẽ thay đổi! Anh thật sự sẽ thay đổi mà…”
“Tôi đã gọi điện cho bà nội anh rồi.”
“Khi mưa tạnh, sẽ có người tới đón anh về Tống gia.”
Giọng anh đã mang theo cả van nài.
“A Vũ…”
Nhưng tôi không đáp lại.
Cũng không nhìn đến vết thương trên người anh.
Chỉ lặng lẽ dìu Lục Thâm rời khỏi sân.
Đi được gần một cây số, tôi dừng lại.
Lục Thâm vẫn không ngừng “á á đau quá…”
“Đủ rồi. Diễn xuất cũng không tệ lắm, nhưng cậu nhập vai hơi lâu rồi đó?”
Cậu ta gãi đầu, cười “hehe”.
“Tổn thương trong lúc làm việc đó chị~ Đây là tai nạn lao động đó chị~”
Nói rồi, cậu ta ghé sát lại.
“Chị, lần sau mà cần, chị cứ tìm em diễn tiếp nha.”
18
Tống Lương Thần đã rời đi.
Anh không thể không rời đi. Công ty vẫn cần anh.
Là người lèo lái cả con thuyền, anh không thể vì vị hôn thê mà bỏ mặc cả một doanh nghiệp.
Sau lần ầm ĩ đó, bà nội Tống cũng biết chuyện chúng tôi chia tay.
Bà im lặng một lúc, rồi chỉ thở dài qua điện thoại.
“Tiếc là Lương Thần không giữ được cháu. Không biết sau này đứa nhóc nào mới có phúc như vậy đây.”
Sau đó, tôi lại có thêm một quãng thời gian yên bình.
Ngôi trường sau hơn nửa năm chuẩn bị đã đi vào quỹ đạo, chúng tôi cũng tuyển được đội ngũ giáo viên ổn định lâu dài.
Hôm đó, tôi lại nhận được điện thoại của bà nội Tống.
“A Vũ à, cháu… có thể về gặp Lương Thần một lần được không?”
Tống Lương Thần… lại bị gãy chân.
“Bà biết là không tiện gọi cháu sau khi hai đứa đã chia tay. Nhưng giờ nó không ăn không uống, cứ nhắc mãi là muốn gặp cháu…”
“Lần trước cũng là cháu khuyên được nó, cháu có thể… giúp bà một lần nữa không? Chỉ cần gặp nó một lần thôi, bà xin cháu…”
Tôi không thể từ chối bà nội Tống.
Không còn cách nào khác, tôi đành bay về.
Trong phòng, Tống Lương Thần nằm trên giường.
“Cuối cùng… em cũng chịu quay về rồi sao?”
Anh đỏ mắt, giọng khản đặc.
Tôi im lặng một lúc.
“Hà tất phải vậy? Anh khó khăn lắm mới bình phục.”
“Anh đã nghĩ mấy tháng trời mới ra được cách này.”
Anh cười khổ.
“Vậy mà lại bị em nhìn thấu ngay.”
Anh ngồi dậy, nắm lấy tay tôi.
“A Vũ, em chịu quay về, chứng tỏ em vẫn còn quan tâm đến anh… đúng không?”
“Chiêu khổ nhục kế này là hèn hạ, nhưng anh thật sự không nghĩ ra cách nào khác để kéo em quay lại nữa.”
“Lần này… em cứ xem như thương hại anh, cho anh một cơ hội nữa, được không?”
“Anh hứa… lần này, anh sẽ khiến em cảm nhận được tình yêu.”
Tôi lắc đầu.
“Tống Lương Thần, em sắp ra nước ngoài học tiến sĩ.”
Anh sững lại.
“Giấc mơ năm năm trước còn dang dở, lần này em muốn hoàn thành nó.”
“Em có thể đi học, là nhờ anh và bà nội. Lần này… em hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ của anh. Có được không?”
“Không sao mà.”
Anh vội vàng nói.
“Anh có thể chờ em, bao nhiêu năm cũng được. Em cứ làm những gì em muốn. Chỉ cần… chỉ cần em đừng mặc kệ anh, đừng rời bỏ anh… còn lại, em muốn làm gì cũng được…”
“Những ngày phía trước sẽ có rất nhiều điều không chắc chắn.”
Tôi lắc đầu.
“Tống Lương Thần, đừng đợi em.”
“Bác sĩ nói lần này anh không bị nặng. Đừng dùng những cách ngốc nghếch thế này nữa.”
“Cũng đừng để người yêu thương anh như bà nội phải lo lắng nữa.”
“Vì nếu còn lần sau… em sẽ không quay lại đâu.”
Tôi đứng dậy.
“Ngày mai em bay rồi. Bảo trọng.”
“A Vũ!”
Tôi quay đầu lại.
“Ba năm trước, cái đêm đầu tiên chúng ta ở bên nhau… chẳng lẽ em nghĩ, cũng chỉ là vì trả ơn thôi sao?”
Anh đau khổ nhìn tôi.
Đêm hôm đó…
Tôi vẫn nhớ rất rõ, hôm đó tôi và Tống Lương Thần ngồi trên sân thượng chờ sao băng.
Nhưng mãi không có sao băng nào cả.
Trong cơn lơ mơ buồn ngủ, đầu tôi vô tình tựa lên vai anh.
Vừa định xin lỗi, thì anh lại bất ngờ nâng cằm tôi lên… rồi hôn tôi.
Ngay lúc đó, một ngôi sao băng vụt qua bầu trời đêm.
Nhưng trong mắt tôi, ngôi sao sáng nhất… chỉ có đôi mắt của anh.
Tôi cúi đầu, bật cười khẽ.
“Đêm hôm đó… em thật sự đã bị tình yêu làm cho mụ mị. Em từng nghĩ…”
“Chỉ cần anh chịu, em sẽ ở bên anh cả đời, làm Tống phu nhân.”
Ngẩng đầu lên lần nữa, người đứng trước mặt… nước mắt đã lăn dài đầy mặt.
19
Hôm sau, tôi rời khỏi thành phố ấy.
Khi tới trường, tôi cố gắng làm quen với môi trường mới, những người bạn mới, và dần được nhìn thấy một thế giới rộng lớn, bao la hơn.
Tôi và Tống Lương Thần… không còn liên lạc với nhau nữa.
Nhưng vào mỗi dịp sinh nhật hằng năm, tôi đều nhận được một món quà ẩn danh gửi tới.
Lúc thì là dây chuyền, lúc lại là trâm cài.
Hôm nay là ngày bảo vệ cuối kỳ, tôi lại nhận được một bó hoa.
“A Vũ chắc chắn là có người thầm thương rồi đó!”
Một đám bạn cười nói rôm rả.
“Có ai để ý không? Mỗi lần A Vũ có hoạt động công khai, thi đấu hay bảo vệ luận văn, đều sẽ có một anh chàng đẹp trai đứng từ xa nhìn.”
“Lúc nào cũng đeo kính râm, nhìn một lúc rồi lại rời đi.”
“Nói vậy thì đúng thật!”
Tôi chỉ cười, tập trung vào phần chuẩn bị bảo vệ.
Buổi bảo vệ diễn ra rất suôn sẻ.
Còn người kia, ngồi ở một góc xa, cũng đứng dậy rời đi ngay khi tôi bước xuống khỏi bục thuyết trình.
Tôi quay người, đi về phía bên kia.
Bên đó, Lục Thâm và mấy người bạn khác đang đứng đợi tôi.
“Chị ơi, bọn em tìm được một nhà hàng Trung nổi tiếng lắm. Hôm nay tụi mình đi ăn mừng ở đó nha?”
Tôi mỉm cười.
“Được đó.”
(Hết)