Mối Tình Trả Ơn - Chương 3
Tôi không ngờ, Từ Chân Chân lại chọn một chiêu bài cũ rích như vậy.
Dù gì tình tiết này đã quá quen thuộc trong phim truyền hình lẫn tiểu thuyết.
Thế nhưng sắc mặt Tống Lương Thần lập tức thay đổi.
Khi anh quay đầu nhìn tôi, vẻ bối rối trên khuôn mặt vẫn không giấu nổi.
Anh thực sự tin rồi.
Cũng hoảng rồi.
Quả thật, nghệ thuật là bắt nguồn từ cuộc sống.
“Ai gọi vậy?”
Tôi bước tới.
“Sao sắc mặt anh trông không được tốt lắm?”
Anh đột ngột ngắt lời tôi.
“Không khỏe à?”
Chủ đề này đổi hướng quá mức đột ngột.
Nhưng bất ngờ thay, tôi lại có chút muốn nhập vai cùng anh.
Dù gì Từ Chân Chân đang diễn, anh đang diễn, thì tôi cũng diễn một chút… chắc không sao.
Vì vậy tôi gật đầu.
“Em đau dạ dày… cả ngày rồi.”
Anh sững người.
“Sao không nói sớm?”
Dưới sự kiên quyết của anh, tôi nằm lại giường, còn anh đi tìm thuốc.
Điện thoại của anh lại vang lên.
Tôi vươn tay, ngập ngừng một chút, rồi bật loa ngoài.
“Lương Thần! Lương Thần, anh còn bao lâu nữa đến… em sợ quá… Lương Thần! A…”
Tôi ngẩng đầu, bất ngờ chạm mắt với Tống Lương Thần đang cầm thuốc quay lại.
Trong vùng tối, tôi không nhìn rõ nét mặt của anh.
Anh bước tới, tắt máy.
“Anh định đi sao?”
Tôi nhẹ giọng hỏi.
Anh do dự.
Mà tôi lại thấy… dường như còn hơn cả mong đợi.
Tôi cứ nghĩ, chỉ cần nghe thấy giọng Từ Chân Chân, anh sẽ lập tức bất chấp tất cả mà lao đi.
Quả nhiên, người ta chỉ khi không còn hy vọng… mới không thất vọng.
“Em ổn chứ? Dạ dày còn đau không?”
Anh không trả lời, mà ngược lại hỏi tôi.
Theo như kịch bản thường thấy, tôi nên bảo không ổn.
Tôi nên ôm anh khóc, nói rằng em cũng rất cần anh, anh đừng đi.
Nhưng đột nhiên, tôi lại chẳng muốn diễn nữa.
“Thật ra em không sao.”
Tôi ngồi dậy, nhìn anh.
“Thật ra hôm nay là sinh nhật em. Từ Chân Chân cá cược với em, nếu hôm nay có thể gọi anh rời khỏi em, thì xem như cô ta thắng.”
“Nếu cô ta thắng, cô ta sẽ cho em một khoản tiền, nhưng em phải rời khỏi nhà họ Tống, rời khỏi anh.”
“Nếu em thắng, cô ta sẽ rút lui, không quấn lấy anh nữa.”
Anh chết lặng.
Không gian im lặng suốt khoảng một phút.
“A Vũ… em không giỏi nói dối.”
Anh lắc đầu.
“Câu chuyện bịa đặt này cũng chẳng buồn cười.”
“Cô ấy là con gái. Dù anh và cô ấy đã chia tay, nhưng nói thế nào đi nữa… hiện giờ cô ấy có thể đang gặp nguy hiểm thật.”
“Không ai lại đem sự an toàn của mình ra làm trò đùa.”
“Mà đem sự an toàn của người khác ra đùa giỡn, thì càng là điều vô đạo đức.”
“Em cũng không cần dùng cách này để thử thách tình cảm của anh.”
Anh xoa đầu tôi, như thể đang trấn an.
“Chúng ta đã đính hôn rồi, em chính là Tống phu nhân được nhà họ Tống công nhận.”
Tảng đá nặng trong lòng tôi, cuối cùng cũng rơi xuống đất.
“Anh giỏi thật.”
Tôi cúi đầu, cười khẽ.
“Em đúng là… nói dối cũng chẳng ra hồn, bị anh nhìn thấu ngay.”
“Dạ dày em đỡ nhiều rồi. Anh đi xem cô ấy đi.”
Tôi dừng lại một chút.
“Nhớ cẩn thận.”
8
Tống Lương Thần đã rời đi.
Có lẽ để trấn an tôi, anh nói sẽ về sớm sau khi chắc chắn Từ Chân Chân không sao.
Nhưng hình như anh chưa bao giờ nghĩ đến một điều.
Rằng cái danh hiệu “Tống phu nhân” ấy… vốn dĩ tôi không mong mỏi như anh và Từ Chân Chân tưởng.
Điều thúc đẩy anh chạy đến tìm Từ Chân Chân rốt cuộc là vì anh thực sự tin vào diễn xuất vụng về và lời nói dối bên đầu dây kia, hay là vì anh sợ cái cược tôi nói sẽ thành thật? Sợ rằng nếu Từ Chân Chân thua… cô ta sẽ rời xa anh một lần nữa?
Năm năm bên nhau, nói tôi không có tình cảm với Tống Lương Thần… là đang tự lừa mình dối người.
Nhưng so với việc sống như một Tống phu nhân, tôi càng muốn sống như chính tôi – Tư Vũ.
Từ Chân Chân nghĩ tôi rất thiếu tiền, thật ra thì không hẳn.
Một đứa trẻ từ bé sống nhờ sắc mặt người khác vì thiếu thốn, khi trưởng thành luôn cố gắng bằng mọi cách để tạo cho mình một cảm giác an toàn.
Năm năm nay, trong khi chăm sóc Tống Lương Thần, tôi vẫn làm biên kịch – cũng đã viết ra vài bộ phim truyền hình cực kỳ ăn khách.
Thậm chí, vào thời điểm khó khăn nhất khi nhà họ Tống phải bán công ty, cũng chính là tôi dùng số tiền mình kiếm được để bù vào chi tiêu trong nhà, lo thuốc men, viện phí.
Chỉ là… tôi không muốn bị nhận ra, nên luôn dùng bút danh, cũng chưa từng nhận lời phỏng vấn.
Chẳng bao lâu sau, Từ Chân Chân gửi một tin nhắn WeChat cho tôi.
Là một bức ảnh.
Cô ta nằm trên lưng Tống Lương Thần, dùng tư thế vô cùng thân mật, chụp một tấm selfie của hai người.
Trong ảnh, vẻ mặt Tống Lương Thần như đang tức giận, nhưng trong mắt lại là bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều.
“Cô thua rồi.”
Cô ta viết.
Chẳng bao lâu sau, lại gửi thêm một tin nhắn.
“Tôi nói tôi sợ, nên tối nay anh ấy sẽ không về đâu. Hihi.”
Tôi giơ tay, nhắn lại ba chữ.
“Chúc mừng cô.”
Đồng thời, tôi cũng gửi cho Từ Chân Chân số tài khoản của quỹ từ thiện.
9
“Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi à?”
Năm giờ sáng tại sân bay, Bạch Tần chạy tới tiễn tôi.
“Năm năm rồi, lúc khó khăn nhất cậu còn không rời đi. Bây giờ Tống Lương Thần cuối cùng cũng khá lên, cậu đi chẳng phải đúng lúc rơi vào tay người khác sao?”
Tôi lắc đầu.
“Nhà họ Tống đã tài trợ tôi suốt năm năm, tôi cũng đã ở bên Tống Lương Thần năm năm. Giờ anh ấy đã khỏe lại, cũng đã đưa ra lựa chọn. Tôi đã trả hết ân tình rồi.”
“Ngốc quá.”
Cô ấy ôm tôi một cái, giọng nghẹn ngào.
“Những ngày sau này, hãy sống vì chính mình nhé.”
“Ừ.”
Từ giờ trở đi, Tư Vũ sẽ sống vì chính mình.
Trước khi máy bay cất cánh, tôi gửi cho Tống Lương Thần một tin nhắn chia tay.
Bốn tiếng sau, máy bay hạ cánh tại một thành phố ở Tây Bắc.
Tôi chuyển sang đi tàu hỏa, rồi lại đi xe khách, cuối cùng cũng đến được ngôi làng nhỏ kia.
“Đàn chị!”
Một đồng nghiệp ở quỹ từ thiện vui vẻ chạy ra nhận hành lý giúp tôi.
“Đàn chị giỏi quá, có 3 triệu do đàn chị ủng hộ và thêm 5 triệu mới về hôm qua, trường học của tụi em cuối cùng cũng xây được rồi!”
“Đàn chị kiếm đâu ra số tiền quyên góp này thế?”
Tôi nghĩ một lúc.
“Xem như có một người giàu có nhiệt tình giúp đỡ đi.”
“Thật tốt quá. Chúc người đó cả đời bình an.”
Tôi không thích Từ Chân Chân, nhưng nếu cô ta chủ động nộp tiền cho quỹ từ thiện, thì cũng chẳng có lý do gì để từ chối, đúng không?
Tất nhiên, khi chuyển tiền vào tài khoản đó, cô ta vẫn không quên mỉa mai tôi vài câu.
“Đến lúc này còn chơi trò thanh cao gì nữa? Còn quỹ từ thiện? Cô xác nhận lại số tài khoản đi, tôi chuyển tiền vào đấy rồi thì sẽ không chuyển lại cho cô riêng đâu đấy.”
Tôi không buồn dây dưa với cô ta.
“Nếu vậy, hay là hủy kèo luôn đi?”
Ngay giây tiếp theo, khoản quyên góp đã được chuyển vào tài khoản.
Như thể sợ tôi đổi ý.
Chiều hôm sau, tôi cuối cùng cũng nhận được hồi âm chia tay từ Tống Lương Thần.
Chỉ vỏn vẹn một câu:
“Tối nay ăn gì?”
Tôi nhìn dòng tin nhắn đó, cảm thấy buồn cười vô cùng.
Thực ra suốt năm năm qua, chúng tôi cũng từng cãi nhau.
Mỗi lần tôi giận dỗi bỏ đi, vì lo cho anh nên chẳng bao giờ đi quá một ngày, lại tự quay về.
Nhưng điều anh không biết là, mỗi lần tôi giả vờ bỏ nhà ra đi… tôi chưa bao giờ bước ra khỏi khu biệt thự.
Chỉ cần anh bước ra khỏi cửa, không cần đi xa, cũng có thể đưa tôi quay về.
Nhưng anh chưa từng ra ngoài.
Chưa từng một lần.
Ngay cả một câu đơn giản như “Tối nay ăn gì” cũng chưa từng có.
Còn lần này, tôi không trả lời nữa.
Hai tiếng sau, điện thoại gọi tới.
“Em đang ở đâu?”
Chắc là về nhà rồi mới phát hiện thật sự không có cơm.
“Tống Lương Thần, chúng ta chia tay rồi.”
“Em có thể đừng trẻ con như vậy được không?”
Anh có chút bực bội.
“Tối qua anh không ngủ được, sáng nay công ty lại loạn một đống chuyện, em không thể đừng gây chuyện nữa được à?”
“Tối qua anh đi gặp cô ấy, chẳng phải cũng đã được em đồng ý rồi sao? Giờ lại bày trò chia tay, em thấy vui lắm à?”
“Anh nhức đầu muốn chết rồi, thật sự không còn sức đâu mà dỗ em nữa.”
Có lẽ cảm nhận được giọng mình quá nặng, anh dịu xuống.
“Đừng làm ầm nữa, được không?”
“Anh với Từ Chân Chân thật sự không có gì cả. Vị trí Tống phu nhân là của em, em còn không yên tâm điều gì?”
“Tống Lương Thần, anh biết không?”
Tôi nhẹ nhàng nói.
“Thật ra em chưa bao giờ muốn có cái danh Tống phu nhân ấy.”
“Em biết mình không phải là người thích hợp nhất cho vị trí đó. Em cũng hiểu được những điều anh không thể buông bỏ.”
“Nên ngay từ đầu, khi chúng ta bắt đầu, em đã tự nhủ phải hạ thấp kỳ vọng.”
“Ở lại nhà họ Tống, em chỉ là vì muốn trả ân tình.”
“Anh không nhớ sinh nhật em, anh đi tìm người con gái khác, anh không tin những điều em nói, em có thể sẽ hơi tiếc nuối một chút… nhưng cũng không đến mức quá đau lòng.”
“Em ở lại nhà họ Tống là do em tự nguyện. Em sẽ không lấy ân huệ ra để đòi trả công, cũng sẽ không vì năm năm đã qua mà nhất định phải ngồi vào cái ghế Tống phu nhân.”
“Việc rời đi, em cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”
“Em đang nói gì vậy? Gì mà lấy ân trả oán…”
“Ý em là…”
Tôi bật cười.
“Tống Lương Thần, từ nay về sau, anh và em… đều được tự do rồi.”