Mối Tình Trả Ơn - Chương 2
5
Đó là một ngày làm việc bình thường, khi tôi đang làm việc tại quầy giày thì Từ Chân Chân đến thử giày.
“Cô chính là người được Lương Thần tài trợ?”
Cô ta bắt chéo chân, nhướng mày ngồi trên chiếc ghế đôn trước mặt tôi.
“Lương Thần đã tài trợ cô, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Thế này đi, cô mang hết đống giày ở đây ra cho tôi thử, tôi mua vài đôi, coi như tăng doanh số cho cô.”
Và thế là, suốt ba tiếng đồng hồ buổi chiều, tôi quỳ trên mặt đất, thay giày rồi cởi giày cho cô ta, thử hết toàn bộ giày nữ trong cửa hàng.
“Đây là mẫu cuối cùng của cửa hàng rồi, không biết Từ tiểu thư định lấy đôi nào?”
Cất đôi giày cuối vào hộp, tôi lau mồ hôi trên trán.
Không ngờ cô bạn đi cùng cô ta lại phì cười.
“Chân Chân, cô ta tưởng thật kìa.”
“Cô ta không nhìn xem người ngồi trước mặt mình đang mang đôi giày mấy vạn à? Làm gì có chuyện đến đây mua mấy đôi rẻ tiền vài ba nghìn của các cô chứ?”
Tôi sững lại.
Từ Chân Chân tao nhã xỏ lại đôi cao gót của mình.
“Thôi đi, chắc cô ta còn không nhận ra thương hiệu giày của tôi, thì làm sao biết mà phân biệt.”
“Nhưng không phải chính cô là người nói muốn mua giày sao?”
Tôi cau mày.
Từ Chân Chân mở to mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
“Tất nhiên là tôi lừa cô rồi. Lương Thần đột nhiên có việc không đi dạo phố với tôi được, tôi rảnh quá chứ sao. Cô tưởng tôi nói thật à?”
“Cô thật sự nghĩ tôi sẽ đi mua mấy loại giày rẻ tiền thế này sao?”
“Nhà họ Tống sao lại đi tài trợ cho một con ngốc như cô được nhỉ? Buồn cười thật đấy.”
Cô ta cười khúc khích.
Như thể vừa xem xong một màn hài kịch.
“Từ tiểu thư.”
Tôi suýt chút nữa không đứng vững, nhưng vẫn chặn cô ta lại khi cô ta định rời đi.
“Vậy nghĩa là, cô thử giày suốt ba tiếng đồng hồ chỉ để đùa tôi? Tại sao?”
“Gì cơ? Tôi chỉ là không thích mấy đôi giày trong cửa hàng các cô thôi, cô nói vậy là sao?”
Cô ta bực tức.
“Thử giày thì phải mua à? Ai quy định thế? Gọi quản lý của các cô ra đây, tôi muốn khiếu nại!”
Cô ta đột nhiên bắt đầu làm ầm lên.
Cuối cùng, chuyện đó kết thúc bằng việc tôi bị trừ vào hiệu suất làm việc.
Khi quản lý tiễn Từ Chân Chân ra cửa với nụ cười gượng gạo, tôi đang quỳ giữa một đống hộp giày, cúi đầu sắp xếp lại những đôi đã thử.
Ngẩng đầu lên lau mồ hôi, tôi nhìn thấy Tống Lương Thần.
Anh đứng bên cạnh người quản lý đang cúi đầu khúm núm, đưa một ly trà sữa cho Từ Chân Chân.
Còn Từ Chân Chân thì khoác tay Tống Lương Thần, cười ngọt ngào.
“Xem như anh mang trà sữa em thích nhất đến chuộc lỗi, lần này tha cho anh vụ cho em leo cây đấy.”
Lúc bọn họ rời đi, quản lý vẫn giữ nguyên tư thế cúi chào góc 90 độ.
Vài năm sau đó, ngoài những dịp lễ tết đến nhà họ Tống cảm ơn, tôi không còn chủ động liên hệ với Tống Lương Thần nữa.
Thỉnh thoảng anh cũng hỏi thăm tình hình của tôi, hỏi tôi có thiếu tiền không.
Tôi biết, đó đều là ý của bà nội anh.
Bà cụ quý mến tôi, bà luôn nói tôi có một loại nghị lực rất giống với thời trẻ của bà.
Về sau, tôi nhận được học bổng tiến sĩ của một trường đại học danh tiếng quốc tế.
Đó là giấc mơ mà tôi luôn khao khát.
Ngay lúc ấy, Tống Lương Thần gặp tai nạn.
Trong một buổi diễn thuyết, khung sân khấu đổ sập xuống, đè gãy cả hai chân anh.
Cha mẹ anh mất sớm, nhà họ Tống chỉ còn lại anh và bà nội nương tựa lẫn nhau.
Bà nội Tống chịu không nổi cú sốc, phải nhập viện.
Đối thủ cạnh tranh nhân cơ hội gây khó dễ, công ty của nhà họ Tống mất một loạt đơn hàng, dòng tiền gặp trục trặc, cuối cùng phải bán công ty để trả nợ.
Ai nấy đều nói, nhà họ Tống coi như xong rồi.
Tối hôm đó, tôi ngồi nhìn bức thư mời từ ngôi trường mơ ước suốt cả đêm, rồi cuối cùng viết thư từ chối, xách vali quay về nhà họ Tống.
Người làm trong nhà đều đã nghỉ việc, chỉ còn tôi tất tả qua lại giữa bệnh viện và nhà, thay phiên chăm sóc bà nội và Tống Lương Thần.
Thời gian đó, Tống Lương Thần tệ đến không thể tệ hơn.
Anh thường xuyên tự làm đau mình, oán trách số phận, đuổi hết bác sĩ y tá đến giúp đỡ.
Ban đầu, thái độ với tôi cũng vô cùng tệ bạc.
Nhưng dù anh bảo tôi cút bao nhiêu lần, tôi cũng chưa từng rời đi.
Anh muốn ở một mình, tôi liền đi theo từ xa.
Anh từ chối điều trị, tôi hết lần này tới lần khác mời bác sĩ đến tận nhà.
Anh nói chuyện hỗn hào với y tá, tôi đứng ra xin lỗi thay.
Cho đến một lần, khi anh lại cố gắng đứng lên rồi thất bại, đột nhiên cầm dao muốn đâm vào chân mình, tôi giành dao với anh, cánh tay bị rạch một vết sâu hoắm.
Nhìn máu chảy không ngừng từ tay tôi, anh lần đầu tiên sững sờ, hoảng hốt đòi đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi hất tay anh ra.
“Cuộc đời không chỉ có một con đường, Tống Lương Thần. Cho dù hôm nay tay tôi có bị phế, tôi cũng sẽ không giống anh – buông xuôi tất cả.”
Anh ngơ ngác nhìn tôi, rồi bỗng bật khóc.
Tôi biết, anh đã kìm nén quá lâu rồi.
Từ sau lần đó, như thể đã thông suốt, anh bắt đầu chủ động phối hợp điều trị, thái độ với tôi cũng dần thay đổi.
Dưới một mái nhà, chúng tôi dần dần trở nên quen thuộc, rồi dần dần thân mật hơn.
Một năm trước, bệnh tình của bà nội cần điều trị ở nước ngoài, bà nhất định bắt tôi ở lại chăm sóc Tống Lương Thần, còn muốn hai chúng tôi đính hôn.
Bà nói:
“A Vũ à, cả đời bà đã gặp đủ người nịnh bợ lúc thuận buồm xuôi gió, nhưng những người thật sự giúp đỡ lúc hoạn nạn, bà chỉ gặp được cháu.”
“Lương Thần mà có cháu bên cạnh, là phúc phần của nó.”
Nhưng tôi thật ra vẫn hiểu rõ.
Tôi chẳng qua chỉ là cái phao đúng lúc anh sắp chìm mà thôi.
Người trong lòng Tống Lương Thần – người mà anh từng yêu, từng tiếc nuối, từng hận, từng nhớ – người khống chế toàn bộ cảm xúc và lý trí của anh… từ đầu đến cuối, chưa từng là tôi.
6
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Lương Thần đã rời khỏi nhà đến công ty.
Từ một năm trước, anh đã khởi động lại rất nhiều mảng kinh doanh của Tống thị, hiện giờ cũng xem như có thể một mình gánh vác. Đây cũng là lý do bà nội anh có thể yên tâm ra nước ngoài điều trị.
Còn một số điện thoại lạ, từ sáng đến giờ đã gọi đến bảy cuộc không ngừng nghỉ.
Đến cuộc thứ tám, tôi cuối cùng cũng bắt máy.
Là Từ Chân Chân.
Cô ta hẹn tôi gặp mặt tại một quán cà phê.
“Tôi biết cô cố hết sức ở bên cạnh Lương Thần, chẳng phải cũng chỉ vì tiền sao?”
Cô ta ngồi đối diện tôi, châm một điếu thuốc, chậm rãi nói.
“Nhưng cô nên hiểu, tình cảm mười mấy năm của bọn tôi, không phải vài mánh khóe và năm năm chăm sóc là chen chân vào được đâu.”
“Nếu Từ tiểu thư chỉ đến để kể tôi nghe về quá khứ của hai người, vậy tôi không hứng thú. Cô nên đi mà kể với Tống Lương Thần.”
Tôi đứng dậy, định rời đi.
“Tư Vũ, cô dám cá cược với tôi một ván không?”
Cô ta đột nhiên túm lấy tay áo tôi.
“Thứ Sáu là sinh nhật cô đúng không? Nếu tối hôm đó tôi có thể khiến Tống Lương Thần đi theo tôi rời khỏi chỗ cô, thì xem như cô thua.”
Cô ta đứng dậy, nhả ra một làn khói mờ.
“Tôi cũng không phải không biết thân biết phận. Nếu cô thắng, tôi sẽ thừa nhận trong lòng anh ấy có cô, tôi sẽ rút lui. Sao nào?”
Cô ta ngẩng đầu lên.
“Cô dám không?”
Tôi nhẹ nhàng gạt tay cô ta ra.
“Từ tiểu thư, tôi không cần phải cược với cô. Năm ngoái, khi Tống Lương Thần vẫn chưa khỏi chân, anh ấy đã đính hôn với tôi. Tôi là vị hôn thê của anh ấy, không phải cô.”
“Ai chẳng biết đấy là nhà họ Tống cảm ơn cô vì đã chăm sóc anh ấy!”
“Nếu trong lòng anh ấy không có tôi, thì vì sao lại đến tiệc đón gió của tôi? Vì sao lúc cô dội rượu lên đầu cô ta, anh ấy lại không hề đứng ra bênh vực?”
Cô ta đột nhiên hét lớn.
“Cô chẳng qua chỉ là bảo mẫu miễn phí của Tống Lương Thần thôi! Cô thật sự nghĩ sau khi anh ấy khỏi chân sẽ yêu cô? Thật sự sẽ chọn cô sao?”
“Đừng ngốc nữa! Cô và chúng tôi vốn dĩ không cùng một thế giới!”
“Nếu bây giờ không biết điều mà rút lui, đến lúc trắng tay cả tình lẫn tiền, đừng trách tôi không nhắc trước!”
Bước chân đang rời đi của tôi chợt khựng lại.
Cô ta bước nhanh tới, vẻ mặt như vừa bóp trúng điểm yếu của tôi.
“Nếu cô thua, tôi sẽ bù cho cô một khoản tiền, thế nào?”
“Tôi biết cô không ngốc. Đã muốn tiền, thì cần gì phải bám lấy một người không yêu mình. Vậy nên…”
Tôi quay đầu, cắt ngang lời cô ta.
“Vậy nên, nếu tôi thua, cô định trả bao nhiêu tiền?”
7
Tối thứ Sáu là sinh nhật của tôi.
Khi Tống Lương Thần trở về, tôi đã nấu xong cơm, đang ngồi trước bàn vừa xem phim truyền hình vừa chờ anh.
“Sao mà thịnh soạn vậy? Toàn là món anh thích.”
Anh bước đến, tôi đứng dậy, giúp anh cởi cà vạt, anh cũng thuận thế ôm tôi vào lòng.
“Có lúc anh thấy, chúng ta thật giống vợ chồng lâu năm.”
Anh đột nhiên cảm thán.
Vợ chồng lâu năm… là người thân, là bạn, hay chỉ là người quen?
“Vợ chồng lâu năm đâu có khách sáo thế này.”
Tôi cười khẽ.
Trên phim truyền hình đang chiếu đến cảnh nam chính bị giam trong ngục, chuẩn bị bị xử trảm sau mùa thu.
“Huynh đệ, ăn cho no đi, chuẩn bị lên đường thôi.”
Tên lính canh vừa mở hộp cơm vừa nói.
“Em đang xem gì vậy?”
“Phim truyền hình thôi.”
Tôi tắt video.
“Vậy anh có biết vì sao hôm nay lại nấu thịnh soạn vậy không?”
“Phúc lợi cuối tuần?”
Anh đoán.
Thấy tôi không đáp, anh lại cười nói:
“Chẳng lẽ… em cũng định đưa anh lên đường? Em định mưu sát chồng hả?”
Tôi lắc đầu.
“Không có gì đâu, chỉ là phúc lợi cuối tuần thôi.”
Nghĩ lại thì, suốt bốn năm qua, sinh nhật của tôi dường như đều do bà nội Tống chuẩn bị cho.
Dù lần nào bà cũng nói:
“Lương Thần vẫn luôn nhớ sinh nhật của cháu đấy, đều là nó chuẩn bị cả.”
Nhưng sự thật… thường tàn nhẫn như vậy.
Tống Lương Thần… có lẽ chưa từng nhớ đến sinh nhật của tôi.
“Lần sau không cần làm thịnh soạn thế này đâu, hai đứa mình ăn không hết.”
Anh nói.
“Được. Lần sau sẽ không nữa.”
Có lẽ… cũng không còn lần sau nào nữa.
Bỗng thấy buồn cười thật, đến cả Từ Chân Chân còn nhớ sinh nhật của “tình địch” như tôi, còn Tống Lương Thần thì không.
Có lẽ, đó chính là lý do khiến Từ Chân Chân dám hất rượu lên đầu tôi mà không hề e ngại.
Vì cô ta đã nhìn thấu: Tống Lương Thần không hề yêu tôi.
Cô ta cũng biết, mình vẫn luôn có thể ngạo mạn vì được sủng ái.
Chín giờ, điện thoại của Tống Lương Thần reo lên đúng giờ.
Đầu dây bên kia, vang lên tiếng gào khóc hoảng loạn của Từ Chân Chân.
“Lương Thần! Lương Thần, anh mau tới đường Bắc đi, em… em bị mấy gã đàn ông chặn lại ở đây!”
“Em sợ lắm… Em đang ở con hẻm bên cạnh… Em không dám ra ngoài… Lương Thần… Bọn họ đều say rồi… họ nói muốn với em… muốn…”