Mối Tình Trả Ơn - Chương 1
1.
Một tháng sau khi Tống Lương Thần hồi phục, Từ Chân Chân quay về.
Trong bữa tiệc chào đón, cô ta đỏ mắt uống từng ly một, như thể đang trừng phạt bản thân.
Mọi người đều biết, năm năm trước, khi anh ấy gãy chân và cần cô ta nhất, cô ta lại ra nước ngoài.
Không lâu sau, cô ta đã uống say.
“Lương Thần… khi đó em thật sự không có lựa chọn nào khác. Ông nội em lấy tính mạng ép em đi…”
Nước mắt cô ta tuôn như suối.
“Năm năm qua, em vẫn luôn âm thầm hỏi thăm tin tức về anh, em muốn gặp anh… nhưng lại sợ anh hận em, không muốn thấy em…”
“Mỗi ngày em đều cầu nguyện anh chóng bình phục, em nói với trời xanh, bằng lòng đánh đổi 10 năm tuổi thọ chỉ để anh có thể đứng lên lần nữa…”
“May là ông trời đã nghe thấy… Lương Thần, anh khỏe lại rồi, em thật sự rất vui…”
Mấy chàng trai ngồi cạnh không nhịn được lên tiếng:
“Giờ Lương Thần đã hồi phục, chắc chắn không để bụng chuyện quá khứ đâu.”
“Chân Chân, đừng tự trách nữa, hôm nay cậu ấy cũng đến rồi còn gì? Ai chẳng biết trước giờ cậu ấy thương cô nhất, cô có nỗi khổ riêng, cậu ấy sẽ hiểu.”
“Chuyện đã qua rồi, đừng tự dằn vặt bản thân nữa, đúng không, Lương Thần?”
Nói xong, cả nhóm đồng loạt nhìn về phía Tống Lương Thần.
Anh vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng cúi đầu uống một ngụm rượu.
Lúc này, Bạch Tần – người bạn thân của tôi – bất ngờ cười lạnh:
“Ơ kìa, chẳng phải chân của Tống thiếu là nhờ Tư Vũ chăm sóc suốt 5 năm mà hồi phục sao? Sao tự dưng lại thành tiểu thư Từ lấy mạng cầu được?”
“Bạch Tần, cậu đừng nói gay gắt thế chứ. Chúng tôi biết Tư Vũ đã chăm sóc Lương Thần, nhưng Chân Chân cũng thật lòng mà…”
“Thật lòng?” Bạch Tần đảo mắt, “Vậy tôi cũng có thể nói chân Tống thiếu hồi phục là nhờ tôi cầu nguyện đấy.”
“Tôi… tôi có thể chứng minh!” Từ Chân Chân đột ngột giơ tay trái lên, trên cổ tay là một vết sẹo nhạt.
“Trời ơi, sao lại làm chuyện dại dột như vậy?!”
“Trời đất ơi!”
Vẻ mặt Tống Lương Thần vẫn lạnh nhạt, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo, đồng tử anh khẽ co lại.
“Nghe nói cô ra nước ngoài không lâu thì bị chẩn đoán trầm cảm, là thật sao?” Một chàng trai bật dậy hỏi.
Từ Chân Chân cười chua xót:
“Em sợ lời cầu nguyện chưa đủ thành tâm, nên mới…”
Nước mắt tuôn như chuỗi ngọc đứt dây.
“Dù sao không thể gặp anh, em sống hay chết có gì khác biệt đâu. Tiếc là cuối cùng lại được cứu. Nếu không phải để gặp anh một lần nữa, chắc chắn em đã…”
“Cô nói vậy hơi khiên cưỡng rồi đấy…” Bạch Tần nhíu mày.
“Cậu bớt nói vài câu đi, Bạch Tần.”
“Đúng đó, Chân Chân đã thành thế này rồi, giữ miệng chút đi.”
“Tôi chỉ…”
Cơn giận của Bạch Tần lập tức bốc lên.
“Đủ rồi, Bạch Tần.” Tống Lương Thần đột nhiên ngẩng đầu lên tiếng.
Tôi ngước nhìn anh.
Ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng nói mang theo uy lực không thể phản kháng.
Tối nay, đây là câu đầu tiên anh nói.
Là vì Từ Chân Chân.
Để bịt miệng bạn tôi.
“Lương Thần, hôm nay được thấy anh khỏe mạnh như vậy, em thật sự rất vui…”
Từ Chân Chân lau nước mắt, cầm bình chia rượu từ trên bàn, bước đến cạnh anh.
Ánh mắt cô ta nhìn anh, sâu đậm và quấn quýt.
“Em biết anh sẽ không tha thứ cho em, nhưng vì tình cảm ngày xưa, xin anh hãy để em ích kỷ thêm một lần cuối.”
Nói rồi, cô ta bất ngờ xoay người, dội thẳng rượu trong bình lên đầu tôi.
Cả phòng lập tức náo loạn.
Chưa kịp ai phản ứng, cô ta đã ném bình rượu xuống đất, nhặt mảnh vỡ lên định cứa vào cổ tay mình.
“Từ Chân Chân!” Tống Lương Thần bật dậy, giằng lấy mảnh thủy tinh.
Mảnh vỡ rất sắc, cắt vào tay anh một đường, máu lập tức chảy ra.
Nhưng anh lại như không hề cảm nhận được.
“Từ Chân Chân, cô điên rồi sao?!” Bạch Tần giận dữ hét lên.
“Đúng, tôi điên rồi!” Từ Chân Chân vừa khóc vừa giằng co mảnh vỡ với mọi người.
“Lương Thần, em biết là cô ta đã ở bên anh suốt 5 năm, em hận bản thân không thể ở cạnh anh. Em yêu anh, em không thể giả vờ thích cô ta, em thật sự ghét cô ta!”
“Tại sao em không thể làm chủ bản thân? Tại sao người bên anh lại không phải là em…”
Vừa nói, cô ta vừa nhào vào lòng Tống Lương Thần, òa khóc nức nở.
Còn Tống Lương Thần, cứ đứng im như thế, không nói gì.
Cũng không đẩy cô ta ra.
Và càng không thấy, bắp chân tôi đã bị một mảnh thủy tinh văng trúng, rạch một đường dài, m áu đang chảy không ngừng.
2
Bạch Tần đi cùng tôi lên tầng hai thay quần áo.
Trên đường, cô ấy cứ hậm hực không ngừng.
“Đám đàn ông đó mù hết rồi chắc, từng người từng người đều quay ra thương hại Từ Chân Chân.”
“Cô ta bị ép buộc? Không phải năm đó Tống Lương Thần xảy ra chuyện, cô ta sợ anh ấy liệt cả đời nên lập tức xách vali ra nước ngoài à?”
“Giờ còn mặt mũi nói cái gì yêu với chả đương?”
Tôi bình tĩnh cầm khăn lông, lau mái tóc ướt đẫm.
“Không được, Tư Vũ à, cậu hiền quá rồi đấy. Cậu nhịn Tống Lương Thần thì thôi đi, nhà họ Tống dù sao cũng có ơn với cậu, nhưng cậu nhịn cô ta làm gì? Cậu tính làm Ninja Rùa thật à?”
Tôi khẽ nói: “Không sao nữa rồi.”
“Không sao?! Vị hôn phu của cậu ở dưới kia ôm tình cũ, mà cậu còn nói không sao?”
Tôi lắc đầu.
“Có lẽ đã sớm đoán được rồi, nên cũng chẳng thấy bất ngờ.”
Năm năm bên nhau thì sao chứ?
Cuối cùng vẫn không bằng thứ tình yêu rực lửa thời niên thiếu.
Ngay khoảnh khắc Tống Lương Thần quyết định đến tiệc đón gió của Từ Chân Chân, tôi đã đoán được rồi.
Ánh mắt Bạch Tần ảm đạm đi vài phần.
“Cái tính mềm mỏng này của cậu ấy, bọn họ mới dám được nước làm tới.”
Tôi bật cười.
Tôi nghĩ, bọn họ không phải đoán được tính cách tôi mềm mỏng, mà là đoán được Tống Lương Thần sẽ không đứng ra bênh vực tôi.
Nói thẳng ra thì, cũng giống như chó đánh nhau ngoài đường, cũng phải xem chủ nhân có chịu đứng ra đỡ hay không, đúng không?
Bạch Tần có việc ở nhà nên về trước, còn tôi khi quay lại phòng bao dưới lầu, thì Từ Chân Chân đã ngồi xe nhà họ Tống về rồi.
“Tối nay cô ấy uống hơi nhiều, anh Trương nhớ nhìn cô ấy vào nhà rồi hẵng về.” Qua khe cửa, tôi nghe thấy giọng Tống Lương Thần đang gọi điện.
Giọng anh dường như cũng vương chút men say.
Tôi dừng bước ngay cửa.
“Tống thiếu, Chân Chân hôm nay uống nhiều thật đấy, anh về nhớ dỗ Tư Vũ nhé, không chừng cô ấy lại giận đấy.”
Có ai đó nói trong phòng.
“Giận ư? Sao có thể?” Tôi nghe thấy giọng Tống Lương Thần đầy ngạc nhiên.
“Tư Vũ sẽ không giận đâu, cô ấy bỏ nhà đi cũng chưa bao giờ qua một đêm.”
“Nhưng hôm nay chuyện như vậy…”
Có lẽ sợ người kia chưa hiểu, anh lại đưa ra ví dụ.
“Anh từng nuôi chó chưa? Khi anh tức giận đuổi nó đi, nó có sủa lại anh không? Nó có rời khỏi nhà không?”
Người kia chợt hiểu ra.
“Vậy nếu Chân Chân quay lại, anh còn cưới Tư Vũ không?”
Bên trong bỗng chốc im bặt.
Qua khoảng ba mươi giây, có người cười cười nói sang chuyện khác.
Còn tôi, xoay người rời khỏi hội quán.
3
Chín giờ tối, Tống Lương Thần về đến nhà.
“Sao lại về trước thế?” Anh có vẻ đã uống hơi nhiều, lảo đảo dựa hẳn vào người tôi.
“Sao tay không bôi thuốc?” Tôi liếc nhìn tay anh, máu đã khô lại thành vảy.
“Đợi em bôi cho anh chứ sao. Em chẳng thèm quan tâm gì đến anh, còn bỏ về trước.” Anh đưa tay còn lại ra, ôm tôi vào lòng.
“Ngồi xuống đi, để em bôi cho.” Tôi nhẹ nhàng gạt tay anh ra, giọng bình thản.
Anh gật đầu, bước được hai bước rồi ngã vật xuống ghế sofa.
Tôi lấy hộp thuốc, ngồi xuống bên cạnh anh.
Năm đó khi Tống Lương Thần bị gãy chân, anh từng làm không ít chuyện tự hủy hoại bản thân.
Vì ai đến cũng bị mấy lời độc mồm của anh xua đi hết, nên về sau, mỗi lần anh bị thương đều là tôi bôi thuốc cho.
Bởi vì cho dù anh có mắng tôi thế nào, tôi cũng sẽ không rời đi.
Dù tôi không học điều dưỡng, nhưng việc này làm riết cũng thành quen.
“Không sâu lắm, vết thương cũng lên da non rồi, chỉ cần sát trùng là được.”
Đầu anh tựa lên vai tôi, “Tóc thơm quá, vừa tắm xong à?”
Tay tôi khựng lại khi đang bôi thuốc.
“Ừ.”
“Chân sao thế?” Ánh mắt anh dừng lại nơi cổ chân tôi.
Cách một tiếng rưỡi sau khi tôi bị thương, vị hôn phu của tôi cuối cùng cũng phát hiện ra chuyện đó.
Cũng phải, dung dịch iốt màu vàng, da tôi lại trắng, dưới đèn chùm sáng rực như vậy, vẫn rất dễ thấy.
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ dọn hộp thuốc, định đứng dậy.
Ai ngờ lại bị anh kéo lại một cái.
Chỉ một lực nhẹ, tôi đã ngã nhào vào lòng anh.
“Tống Lương Thần!”
“Đừng động đậy.”
Anh nâng chân bị thương của tôi lên, nhìn kỹ một hồi.
Bất ngờ cúi đầu, hôn lên vết thương ấy.
Cảm giác tê rần lập tức truyền tới.
Tôi giật mạnh chân lại.
“Hử?” Anh mở đôi mắt còn vương men say nhìn tôi.
“Sao vậy?” Anh bật cười, “Anh phục vụ em, mà còn chưa hài lòng hả? Tính lên mặt rồi đấy à?”
“Anh hôn sạch mất thuốc iốt rồi, lau miệng đi.” Tôi rút hai tờ khăn ướt, dùng một cái lau đi dấu hôn anh để lại.
“Thuốc iốt tốt mà, tiện thể khử trùng cho anh luôn.” Anh lại sáp tới gần.
Tối nay, tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
Bởi vì anh đã gặp lại Từ Chân Chân.
“A Vũ.”
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đen thẳm của anh.
“Hôm nay em có vẻ hơi lạ.”
Một nụ hôn nóng bỏng, mang theo mùi rượu, bất chợt áp lên môi tôi.
“Cũng khử trùng cho em luôn.” Anh nói.
________________________________________
4
Tống Lương Thần rất nhanh đã ngủ say.
Tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường, bước tới tủ quần áo trong phòng bên cạnh.
Năm năm trước khi đến nhà họ Tống, tôi mang theo không nhiều đồ.
Hiện tại, dường như vẫn chẳng có bao nhiêu.
Chỉ mất khoảng một tiếng, tôi đã thu dọn xong tất cả đồ đạc của mình.
Vừa nằm lại giường, tay Tống Lương Thần đã vòng qua.
“Đi đâu thế?”
“Khát, đi uống nước.”
“Ừm.” Anh mơ màng kéo tôi – đang quay lưng về phía anh – ôm trọn vào lòng.
Chẳng mấy chốc, tiếng thở đều đều lại vang lên sau lưng.
Tôi khẽ đẩy anh ra.
Những năm qua, Tống Lương Thần luôn thắc mắc vì sao mỗi lần ôm tôi ngủ, đến nửa đêm lại phát hiện tôi không còn trong vòng tay anh nữa.
Tôi nói có lẽ do tôi ngủ không yên.
Nhưng thật ra không phải, lần nào cũng là tôi lặng lẽ rút ra từ lòng anh.
Tôi là người lạnh nhạt bẩm sinh, không thích dây dưa quá sâu với bất kỳ ai.
Mối ràng buộc duy nhất hiện tại, có lẽ chính là Tống Lương Thần.
Mà ban đầu, giữa chúng tôi cũng không phải quan hệ yêu đương, mà là ân nhân và người được giúp đỡ.
Từ năm lớp tám đến lớp mười hai, nhà họ Tống tài trợ cho tôi suốt năm năm.
Khi đó, tôi rõ ràng đã đậu vào trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, nhưng lại bị bố mẹ giấu đi giấy báo nhập học.
Tôi tra thông tin trúng tuyển qua mạng, thì họ nhốt tôi trong nhà, không cho ra ngoài.
“Con gái thì sao? Quanh đây đứa nào chẳng đi làm rồi lấy chồng, mình mày là giống đọc sách chắc?”
Là nhà họ Tống phát hiện tôi không đi học, rồi tìm tới.
Hôm đó, người đi cùng bà nội Tống chính là Tống Lương Thần.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh.
Một công tử cao ngạo lạnh lùng, dù chỉ hơn tôi hai tuổi, nhưng chỉ cần đứng đó cũng khiến người ta áp lực.
Bọn họ đưa tôi rời khỏi căn nhà ngột ngạt ấy, nói với tôi, chỉ cần còn nhà họ Tống, tôi sẽ không bao giờ phải bỏ học.
“Năm đó bà bảo nó chọn một người để giúp đỡ, nó chọn trúng cháu ngay từ đám hồ sơ đấy.” Trên xe vào thành phố, bà nội Tống nắm tay tôi cười hiền.
“Cháu cứ yên tâm học hành, nhà họ Tống là chỗ dựa của cháu, bố mẹ cháu không dám làm gì đâu.”
“Cháu đúng là phúc tinh của Lương Thần, từ ngày bắt đầu giúp đỡ cháu, sức khỏe nó cũng tốt hơn nhiều lắm.”
Tôi biết, ban đầu họ giúp đỡ tôi, chỉ vì bà nội Tống muốn tích đức cho Tống Lương Thần – người ốm yếu từ nhỏ. Nhưng họ vẫn là ân nhân lớn nhất đời tôi.
Là người đã thay đổi hoàn toàn số phận của tôi.
Sau đó, tôi dốc sức học hành, thi đậu vào ngôi trường danh giá nhất cả nước – nơi mà Tống Lương Thần đang theo học.
Ở đó, tôi gặp bạn gái anh – Từ Chân Chân.