Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung - Chương 4
16
Người Đột Quyết xâm phạm biên cương.
Nhưng hoàng thượng mãi vẫn chần chừ, không chịu phát binh.
Mười hai phong thư cầu viện từ biên cương được gấp rút đưa về.
Triều đình nhốn nháo một mảnh.
Hoàng hậu dẫn theo một nhóm phi tần quỳ bên ngoài ngự thư phòng, khẩn cầu hoàng thượng hạ lệnh xuất quân.
Mặt trời dần lên cao, nhiều phi tần đã sắp chống đỡ không nổi, chỉ có hoàng hậu vẫn quỳ thẳng tắp.
Sắc mặt nàng tái nhợt đến dọa người.
Nhưng ta chỉ thấy ánh nắng chiếu lên người nàng, phủ lên nàng một tầng ánh sáng rực rỡ.
Từ trong thư phòng, một nghiên mực bị ném thẳng ra ngoài, đập mạnh vào trán hoàng hậu.
Bóng dáng gầy yếu của nàng lảo đảo một chút, nhưng ngay sau đó vẫn giữ nguyên tư thế quỳ ngay ngắn.
Hoàng thượng tức giận lao ra từ thư phòng, phía sau còn có quý phi xiêm y không chỉnh tề.
Khuôn mặt vốn ôn hòa của hắn vì giận dữ mà trở nên méo mó.
Ta thấy hoàng thượng chỉ tay vào hoàng hậu, gầm lên giận dữ:
“Thẩm Nam Âm, nếu ngươi đã lo chuyện quốc sự đến thế, vậy thì ngươi lên làm hoàng đế đi!”
Các phi tần lập tức sợ hãi quỳ rạp xuống.
Ngay cả hoàng hậu cũng cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Thần thiếp không dám.”
Chỉ có ta ngước mắt nhìn thẳng hoàng thượng, mềm giọng hỏi:
“Hoàng thượng nói thật sao?”
Lời vừa dứt, không gian im phăng phắc.
Ánh mắt sắc bén của hoàng thượng lập tức quét qua.
Hoàng hậu bình tĩnh chắn trước mặt ta.
“Tiểu chủ tuổi còn nhỏ…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, hoàng thượng đã cắt ngang.
Hắn nhìn ta chằm chằm, bỗng nhiên nói một câu đầy ẩn ý:
“Trẫm nhớ, tiểu chủ… qua năm là vừa tròn mười lăm rồi nhỉ?”
17
Trước khi tiến cung, phụ thân bảo ta phải nghe lời hoàng thượng.
Nhưng đáng tiếc, từ khi vào cung đến giờ, hoàng thượng tổng cộng cũng chỉ nói với ta được mấy câu.
Nhưng hôm nay, ta rốt cuộc đã hiểu một câu trong số đó.
Hoàng thượng ngồi chán ngai vàng rồi, muốn nhường ngôi lại cho hoàng hậu.
Từ khi vào cung, tháng nào ta cũng gửi thư về nhà.
Nhưng tháng này, trong thư ta viết từng nét ngay ngắn rõ ràng:
“Phụ thân, chúng ta tạo phản đi!”
Khi Tôn bà tử cầm bức thư đến tìm ta, ta mới biết thư nhà không thể gửi đi.
Những lời lải nhải nhớ mong của ta, cũng giống như ta, bị giam cầm trong bức tường cung thấp bé này.
Rõ ràng là tường đỏ ngói xanh, vậy mà trông lại càng ngày càng đáng ghét.
Khuôn mặt vốn không có nhiều biểu cảm của Tôn bà tử hiếm khi nghiêm nghị đến thế.
Bà ấy đốt lá thư ngay trước mặt ta.
“Tiểu chủ, bức thư này lão nô coi như chưa từng nhìn thấy.
“Làm phiền tiểu chủ… viết lại một bức thư khác vậy.”
Thư nhà của ta lại quay về những chuyện vụn vặt như cũ.
Chỉ là, từ đó về sau, bên kia lá thư không còn ai mong đợi hồi âm nữa.
18
Hoàng thượng cuối cùng cũng hạ lệnh xuất binh.
Chỉ là lệnh ấy đến quá muộn, sau khi người Đột Quyết đã công phá ba tòa thành biên giới.
Tướng lĩnh thủ thành kiên trì suốt nửa tháng, đến khi cung tên cạn kiệt, lương thực chẳng còn, toàn thành gần như chết sạch, viện binh mới chậm rãi kéo đến.
Nghe nói, vị tướng thủ thành ấy, ngay cả khi trút hơi thở cuối cùng, vẫn gắng gượng chống một thanh trường thương đã sờn rách cả chuôi tua, chưa từng cúi gập lưng.
Hoàng hậu sau khi nghe tin này, liền thổ huyết mà ngất đi, hôn mê suốt mấy ngày liền.
Lúc ta đến thăm, quý phi cũng có mặt.
Nàng ta xưa nay luôn rực rỡ như gấm hoa.
Nhưng hôm ấy, nàng chỉ mặc một thân áo trắng đơn sơ.
Thấy ta, quý phi hơi ngây người, một lúc lâu sau mới bật cười khẽ.
“Không ngờ Thẩm Nam Âm nàng ta, cả đời này trong hậu cung làm chuyện thiện, ôn nhu từ bi…
“Nhưng đến cuối cùng, người dám đến thăm nàng lại chỉ có một kẻ ngốc như ngươi.”
Ta ngước nhìn quý phi, nghi hoặc mở miệng:
“Quý phi nương nương, chẳng phải người cũng đến đây sao?”
Nàng ta nghe vậy, lúng túng dời mắt đi, một lúc sau mới hừ lạnh:
“Bản cung đến để xem trò cười của nàng ta thôi!”
Nói xong, nàng ta lướt qua ta, bước nhanh vào trong.
Ta cũng chạy theo nàng.
Gương mặt hoàng hậu trắng bệch đến đáng sợ, nhưng khi thấy chúng ta đến, nàng vẫn gắng gượng nở một nụ cười.
Ta òa khóc, lao đến ôm lấy nàng.
Hoàng hậu khó khăn nâng tay lên, khẽ xoa đầu ta:
“A Bảo, đừng khóc…”
Quý phi đứng phía sau, hiếm khi không lên tiếng châm chọc.
Nàng ta trước đây hễ thấy hoàng hậu là kiêu căng ngạo mạn.
Nhưng hôm nay, đôi mắt quý phi cứ đỏ hoe, giống y như con thỏ mà nhị tỷ từng tặng ta khi ta mới bốn tuổi.
Con thỏ ấy, sau này đã đi đâu rồi nhỉ?
Ta không nhớ nổi nữa.
19
Hôm hoàng hậu băng hà, cả hậu cung đều khóc thương bi ai.
Nhưng đến khi đêm xuống, vẫn còn quỳ trước linh vị nàng, chỉ còn lại một mình ta.
Ta bình thường rất hay khóc.
Nhưng hôm nay lại lạ kỳ chưa từng có, không rơi một giọt nước mắt.
Chỉ ngửa đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm bài vị của nàng.
Một người từng sống động như vậy, sao nói đi là đi rồi?
Sau lưng ta vang lên tiếng bước chân.
Tà váy trắng muốt lướt qua người ta, nàng ta cung kính dâng một nén hương cho hoàng hậu.
Dưới ánh nến chập chờn, gương mặt đẹp như hoa đào ấy ẩn giấu một thứ cảm xúc mà ta không tài nào hiểu nổi.
Nàng ta đứng thật lâu, rồi đột nhiên mở miệng.
Lời nói đầu tiên khiến ta không khỏi rùng mình.
“Vị tiểu tướng quân thủ thành ở biên cương kia… chính là ca ca ruột của hoàng hậu.”
Hóa ra, năm xưa khi gia tộc quý phi sa sút, cô mẫu đã dẫn nàng đến nương nhờ Thẩm gia.
Cũng chính khi đó, nàng đã gặp huynh muội nhà họ Thẩm.
“Ta chưa từng gặp ai như hắn, như thể sinh ra đã mang theo ánh sáng vậy.
“Chỉ tiếc, ta lại sớm nhìn thấu hết thảy những mặt tối tăm trên đời này, dù nhiều ánh sáng đến đâu cũng chẳng thể cứu rỗi được ta.
“A Bảo, kỳ thực bản cung rất ghen tị với ngươi.
“Ngươi có gia thế tốt, dù không tranh đoạt, vẫn có thể sống an ổn.
“Còn bản cung thì khác, chỉ là một hạt phù du không cội rễ, bước sai một bước, là rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Trong cung này, ai ai cũng e sợ bản cung, nhưng thực ra, thứ mà bản cung có thể dựa vào, chỉ là đôi chút ân sủng nhất thời của đế vương.
“Sự sủng ái ấy, có mấy phần chân tình, chỉ có bản cung tự biết.
“Hoàng thượng nâng đỡ bản cung cao đến thế, chẳng qua là vì bản cung chẳng có ai chống lưng, dễ dàng khống chế.
“Hắn chẳng ngại ban cho bản cung quyền thế ngập trời…
“Và cũng vui vẻ lợi dụng tay bản cung để làm những việc dơ bẩn nhất.
“Rõ ràng là nam nhân bạc tình, thế nhưng tội lỗi lại luôn bị đổ lên đầu nữ nhân.
“Trong hậu cung này, có ai thực sự có thể làm chủ chính mình chứ?”
Nói đến đây, nàng ta lại quay sang nhìn linh vị ở chính giữa, đôi mi dài khẽ rủ xuống.
“Thẩm Nam Âm, kiếp này ta có lỗi với ngươi.
“Kiếp sau, mong ngươi đừng gặp phải kẻ như ta nữa.”
Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.
Ta nhẹ nhàng kéo lấy tay áo nàng ta.
Ngước khuôn mặt nhỏ lên, dịu dàng hỏi:
“Quý phi nương nương, người đã từng nghe qua câu chuyện Đông Quách tiên sinh chưa?”
Đại tỷ từng nói, câu chuyện ấy dạy ta rằng, làm người không thể quá lương thiện, kẻ tốt thường chẳng có kết cục tốt.
Nhưng ta lại không nghĩ vậy.
Bởi vì người tốt, vốn dĩ chưa từng mong cầu hồi báo.
Chuyện không cầu, thì sao có thể nói đến nhân quả?
Cũng chỉ là cầu một đời thanh thản mà thôi.
Vậy nên, dù Đông Quách tiên sinh có biết rõ sói là loài hiểm ác, ông vẫn sẽ cứu nó.
Phải rồi, quý phi nương nương…
Bệnh đau tim của người, đã đỡ hơn chút nào chưa?
20
Sau khi hoàng hậu qua đời, quý phi càng lúc càng thâu tóm quyền lực.
Hậu cung những ngày này chẳng khác gì một trận gió tanh mưa máu.
Ta chẳng bận tâm đến những chuyện ấy, chỉ chuyên tâm chăm sóc An Lạc.
Không biết từ lúc nào, ta đã vào cung được năm năm rồi.
An Lạc cũng đã ba tuổi.
Một bé con trắng trẻo, mềm mại, suốt ngày líu ríu gọi ta: “Bảo nương nương…”
Dưới gối hoàng thượng, giờ chỉ có hai hoàng tử và một công chúa.
Ngoài An Lạc ra, còn có đại hoàng tử do hoàng hậu sinh ra, cùng nhị hoàng tử của Mạnh Chiêu.
Đại hoàng tử do từ nhỏ thể chất yếu ớt, nên được nuôi dưỡng trong Quốc An Tự.
Hoàng thượng muốn kiềm chế thế lực của Mạnh Chiêu, liền để mặc nàng đấu với quý phi.
Nhưng không ai ngờ rằng, quý phi lại ra tay với con của Mạnh Chiêu.
Tin tức nhị hoàng tử chết đuối chẳng bao lâu đã truyền khắp hậu cung.
Mạnh Chiêu ôm thi thể của con trai, không nói một lời.
Thấy ta bước vào, mắt nàng bỗng sáng lên, vội vàng vẫy tay gọi ta.
“A Bảo, mau lại đây, bọn họ đều nói Mặc Nhi của ta chết rồi, ngươi mau nói cho bọn họ biết đi!
“Nói rằng Mặc Nhi chỉ là đang ngủ thôi, bọn họ đều đang lừa ta đúng không?”
Ta nhìn khuôn mặt trắng bệch của đứa bé ấy, cố gắng nở một nụ cười.
“Đúng vậy, Mặc Nhi chỉ đang ngủ thôi, chúng ta đừng làm ồn, để con ngủ một giấc thật ngon, được không?”
Nhưng Mạnh Chiêu lại gào lên.
“Không đúng!
“Mặc Nhi sao lại ngủ lâu như vậy?
“Mặc Nhi, mau dậy đi… mở mắt nhìn mẫu phi đi, Mặc Nhi… đây là báo ứng… đây là báo ứng của ta!”
Mạnh Chiêu điên rồi.
Nàng ôm thi thể con trai, nhảy khỏi tường thành.
Người từng cười rạng rỡ đưa ta kẹo, từng không chút do dự che chở ta trong hậu cung hiểm ác ấy…
Không bao giờ quay trở lại nữa.
Cũng có lẽ, rất lâu rất lâu trước đây, ta đã đánh mất nàng rồi.
Hoàng thượng thịnh nộ.
Không phải vì mất đi một đứa trẻ, hay một phi tử.
Mà là vì chuyện này khiến hắn mất mặt.
Hắn hạ chỉ, muốn ban chết cho quý phi.
Thực ra, thủ đoạn hại người của quý phi lần này, quá kém cỏi, sơ hở chồng chất.
Chỉ một lần tra xét, đã tìm ra kẻ chủ mưu phía sau.
Có lẽ, ngay từ đầu nàng ta đã chẳng muốn che giấu.
Nàng ta… chẳng qua là không muốn sống nữa.
Từ khi hoàng hậu mất, quý phi rất hiếm khi mặc y phục đỏ rực.
Nàng ta vận một thân váy trắng, trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ cũ kỹ.
Thấy ta đến, nàng ta dịu dàng cười một tiếng.
“A Bảo… ngươi đến rồi.”
Ta lùi lại nửa bước, cảnh giác nhìn nàng.
“Tại sao?”
“Ngươi muốn tranh quyền đoạt vị thì cứ tranh, cần gì phải nhắm vào một đứa trẻ vô tội?”
Quý phi nghe vậy, chớp mắt, vẻ mặt dịu dàng lạ thường.
“Đúng vậy… tại sao lại phải hại một đứa trẻ vô tội chứ?”
Lúc này ta mới biết, hóa ra năm xưa hoàng hậu sảy thai…
Là do Mạnh Chiêu làm.
Khi đó nàng ta mới mười bốn tuổi.
Không ai tin một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có tâm địa độc ác đến thế.
Còn cái chết của Thục phi, cũng có bóng dáng của nàng ta nhúng tay vào.
Nhũ mẫu chăm sóc tiểu công chúa, vốn dĩ là nô bộc của Mạnh gia.
Nếu không, sao bệnh dịch lại có thể dễ dàng lan vào cung?
Sao lại trùng hợp như vậy, chỉ mỗi An Lạc bị nhiễm bệnh?
Mà điều khiến quý phi thực sự hạ quyết tâm ra tay, chính là vì…
Hoàng hậu bị Mạnh Chiêu chọc giận đến chết.
Vốn dĩ, chuyện của Thẩm gia, hoàng thượng vẫn luôn cố ý giấu giếm.
Nhưng Mạnh Chiêu lại đem toàn bộ mọi chuyện nói thẳng ra.
Hoàng hậu tức giận công tâm, liền… ra đi như thế.
Quý phi cười cười, giọng nói nhẹ bẫng.
“Bản cung ở trong cung này địch khắp bốn phương, trên đầu treo lưỡi đao.
“So với chờ người khác ra tay, chẳng bằng tự bản cung xuống tay trước.
“Ta sớm đã cho cái tên vô dụng kia uống tuyệt tự tán.
“Cả đời này, hắn sẽ không bao giờ có con nối dõi nữa.”
“Bản cung muốn mỗi một đời hoàng đế của Đại Chu, đều phải chảy dòng máu của Thẩm gia.
“Bản cung muốn Thẩm gia, vạn thế trường tồn…”
Quý phi nói đến đây, khóe môi chợt trào ra một dòng máu.
Mơ hồ, nàng ta dường như trông thấy một thiếu niên áo trắng, đang dắt tay một bé gái xinh xắn, từ xa đi về phía mình.
“Cô bé này là con nhà ai thế?
“Sao lại ở đây một mình?”
“Đi cùng bọn ta đi!”
Bé gái ấy vươn bàn tay nhỏ nhắn về phía nàng ta.
Bàn tay trắng trắng, mềm mềm.
Nàng ta dụi dụi đôi mắt nhòe nhoẹt, rồi thật chặt, thật chặt…
Nắm lấy tay bé gái ấy.
21
Người trong hậu cung, đến rồi lại đi.
Không biết từ lúc nào, ta đã trở thành một “người cũ” trong cung.
Thỉnh thoảng, vẫn có những tú nữ mới vào cung đến thỉnh an ta.
Khi ấy, ta sẽ mỉm cười quay sang Tôn bà tử nói:
“Bà tử nhìn xem, trong số các tú nữ vào cung năm ấy, chỉ có bản cung là không biết quy củ nhất.”
Tôn bà tử nghe vậy, lặng thinh hồi lâu, rồi ta nghe thấy bà ấy khẽ nói:
“Lão nô thà rằng nương nương cả đời không biết quy củ.”
Đáng tiếc thay, mọi thứ đều không thể quay lại nữa.
Ta không còn là A Bảo ngày nào, người từng xách váy trèo cây bắt châu chấu nữa rồi.
Chúng ta không mạnh mẽ như trong thoại bản, không thể phá vỡ bức tường thấp bé này.
Chỉ có thể nép dưới nó, mơ những giấc mộng của loài chim trời cá nước.
Năm An Lạc tròn bảy tuổi, hoàng đế ngã bệnh.
Một kẻ suốt đời đa nghi, đắm chìm trong quyền mưu, làm sao có thể sống thọ được chứ?
Hắn phòng bị hết thảy những người bên gối, nhưng lại quên mất kẻ mình nên đề phòng nhất—một hoạn quan không có rễ cắm trong triều đình.
Năm Thừa Nghiệp thứ mười tám, đại thái giám Phúc Đức Hải nắm giữ thiên tử, lũng đoạn triều chính, trở thành “Cửu thiên tuế” được vạn người kính sợ.
Năm Thừa Nghiệp thứ mười chín, đại hoàng tử mượn danh “thanh quân trắc”, suất binh tiến vào hoàng thành.
Chàng thiếu niên ấy, trên tay cầm một thanh trường thương đỏ thẫm, kết liễu loạn thần tặc tử, thu phục giang sơn.
Khi ấy, hoàng cung vàng son lộng lẫy chìm trong biển lửa, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời.
Tất cả mọi người đều đang chạy trốn.
An Lạc, ta đã sớm để Tôn bà tử dẫn con bé rời khỏi hoàng cung.
Còn ta, ta ngược dòng người, chạy về phía ngự hoa viên.
Cái cây cao nhất trong ngự hoa viên, vẫn sừng sững như ngày nào.
Ta trèo lên tán cây cao nhất, đưa mắt nhìn xuống.
Hoàng cung giam cầm cả đời ta, cuối cùng cũng sắp thay da đổi thịt rồi.
Ta ngẩng đầu, nhìn mặt trời chầm chậm nhô lên từ phía chân trời.
Chỉ tiếc rằng, những người từng ở bên ta, không còn ai nữa.
Từ xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Người thiếu niên cưỡi trên lưng chiến mã, ta nhận ra.
Gương mặt rám nắng, đôi mắt sáng rực, như thể trong đó có cả dải ngân hà.
Đáng tiếc, những vì sao không biết nói chuyện.
Và chúng ta, chung quy vẫn chỉ là chúng ta.
Tiểu Hổ Tử, ngươi cuối cùng cũng thực hiện được giấc mộng thời niên thiếu, trở thành một đại tướng quân oai phong lẫm liệt.
Nhưng A Bảo không giỏi giang như ngươi, không thể trở thành một nương nương thật lợi hại.
Thiếu niên tướng quân ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, giọng nói sang sảng vang lên giữa chiến trường khói lửa:
“A Bảo, nương ta hôm nay có làm đường viên tử.
“Ngươi có muốn… cùng ta về nhà ăn cơm không?”
Bên tai ta, gió thổi qua cuốn theo tiếng binh đao chém phá trời cao.
Mãi lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói của mình.
Ta nói:
“Được!”
— Hoàn —