Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung - Chương 3
09
Hóa ra trong sách cũng có những điều lừa gạt người ta.
Dù ta đã trèo lên ngọn cây cao nhất, vẫn chẳng thể nhìn thấy cảnh sắc xa xăm.
Trước mắt ta, chỉ có những bức tường cung điện kéo dài vô tận.
Nó sẽ giam cầm cả cuộc đời ta.
Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn ta từ dưới gốc cây, nhẹ giọng nói:
“A Bảo, chúng ta nên quay về thôi.”
Nhưng ta có thể quay về đâu đây?
Đang suy nghĩ, bỗng ta nghe thấy một tiếng quát lanh lảnh.
“Các ngươi đang làm gì đó? Ra thể thống gì đây?”
Ta nhìn qua tán cây loang lổ, liền thấy gương mặt rạng rỡ của quý phi.
Ta vẫy tay với nàng ấy:
“Quý phi nương nương…”
Sắc mặt quý phi lập tức tái nhợt.
“Tiểu chủ… ngươi… ngươi mau xuống đây đi!”
Ta khẽ đáp một tiếng, làm bộ muốn trèo xuống.
Quý phi lại hoảng hốt hét lên:
“Tiểu chủ đừng động! Bản cung… bản cung sẽ sai người đến cứu ngươi!”
“Nô tài còn đứng đó làm gì? Còn không mau đưa nàng xuống cho bản cung?!”
Ta muốn nói rằng ta có thể tự xuống được.
Nhưng quý phi không nghe.
Sau một hồi huyên náo, ta bị sáu cung nữ nâng xuống, đặt trước mặt quý phi.
Lúc này, nàng ta đã khôi phục vẻ đoan trang rạng rỡ, hoàn toàn không còn dáng vẻ cuống quýt ban nãy nữa.
Thấy ta tò mò nhìn nàng ấy, mặt nàng hơi đỏ lên, lạnh giọng nói:
“Tiểu chủ thật to gan! Như vậy còn ra thể thống gì? Nếu hôm nay bản cung không đến, ngươi có phải muốn leo lên trời luôn không?”
Mạnh Chiêu nghe vậy, lập tức chắn trước mặt ta, bàn tay siết chặt lấy vạt áo, nhưng vẫn che chở ta thật kín.
“Tiểu chủ tuổi còn nhỏ, quý phi nương nương rộng lượng, nếu có trách phạt, xin cứ phạt thần thiếp!”
Giọng nàng ấy run run, nhưng vẫn kiên trì nói hết câu.
Ta cẩn thận thò đầu ra từ sau lưng nàng ấy, nhẹ nhàng hỏi:
“Quý phi nương nương, bệnh đau tim của người đỡ hơn chưa?”
Quý phi sững sờ, sắc mặt lạnh đi mấy phần.
“Ngươi dám chế giễu bản cung?”
Cuối cùng, nàng ta giận đến mức phạt ta không được ăn điểm tâm suốt một tháng.
Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nói rằng ta là người duy nhất đắc tội quý phi mà chỉ bị phạt có một tháng điểm tâm.
Nàng ấy bảo dạo này quý phi dường như đã hiền lành hơn nhiều.
Nhưng ta lại cảm thấy quý phi xấu xa đến cực điểm.
Nàng ta thế mà lại phạt ta không được ăn điểm tâm một tháng.
Đó là một tháng điểm tâm của ta đấy!
10
Sau bao ngày trong cung, cuối cùng hoàng thượng cũng nhớ ra ta.
Hôm ta được triệu kiến, Tôn bà tử cứ dặn dò mãi, bảo ta phải cẩn trọng lời nói.
Tốt nhất là đừng mở miệng, chỉ trả lời khi hoàng thượng hỏi.
Ta ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.
Hoàng thượng không giống như trong thoại bản.
Không uy nghiêm, cũng không phải người lớn tuổi.
Chỉ là khi không nói chuyện, trông hắn có chút đáng sợ.
Nhìn thấy ta, hắn dường như cũng sững sờ, do dự thật lâu mới lạnh nhạt cất lời:
“Trẫm nhớ tướng quân họ Tiết… có ba nữ nhi.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, đáp:
“Đại tỷ vốn muốn tiến cung, đáng tiếc tỷ phu không đồng ý, khóc cả một trận dài.”
“May mà A Bảo cũng là nữ nhi của Tiết gia.”
Hoàng thượng nghe vậy, liền đưa tay xoa trán, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn ta, nói một câu:
“Ngủ đi.”
Ta ôm gối nhỏ nhìn hắn.
“Hoàng thượng không ngủ cùng sao?”
Thái dương của hoàng thượng giật giật, cuối cùng cắn răng nói:
“Trẫm còn phải đến chỗ hoàng hậu.”
“Ta tên A Bảo! Gọi A Bảo!”
“A Bảo… vậy ngươi tự ngủ đi.”
Nghe vậy, ta hơi thất vọng, ỉu xìu đáp một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, mắt ta lại sáng lên, vui vẻ nói:
“Hoàng thượng đến chỗ hoàng hậu có thể mang thần thiếp theo không?
“Thần thiếp có thể ngủ ở giữa không?”
11
Khi thấy ta và hoàng thượng cùng đến, hoàng hậu rõ ràng ngây ra một chút.
Nàng ấy nhìn ta, dở khóc dở cười.
Cuối cùng, ta vẫn không thể ngủ ở giữa.
Vì hoàng thượng nói rằng hắn và hoàng hậu có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Tôn bà tử đến, dắt ta về tiểu viện của mình.
Bà ấy nhìn ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
Gần đây sức khỏe hoàng hậu ngày càng suy yếu.
Thái y nói do lúc trẻ bị tổn thương cơ thể sau khi sảy thai, cần phải điều dưỡng cẩn thận.
Thục phi không cho ta quấy rầy hoàng hậu nữa.
Chớp mắt đã đến cuối năm.
Cung đình lại náo nhiệt hẳn lên.
Hoàng hậu vì thân thể yếu, chỉ có thể tĩnh dưỡng trong cung.
Việc lo liệu chuyện cuối năm liền giao cho quý phi.
Mạnh Chiêu nói, dạo này quý phi trông chẳng khác gì một con gà rừng kiêu ngạo.
Nàng ấy luôn có thái độ địch ý với quý phi.
Nghe nói quý phi vốn chỉ là một nha hoàn.
Năm xưa hoàng hậu đã cứu nàng ta, đối đãi như tỷ muội.
Nhưng nàng ta lại nhân lúc hoàng hậu sảy thai, quyến rũ hoàng thượng.
Ngôi vị quý phi hôm nay, đều là dùng những thủ đoạn quyến rũ mà giành được.
Khi nhắc đến quý phi, giọng điệu của Thục phi cũng không khỏi mang theo sự khinh miệt.
Chẳng phải đây chính là câu chuyện Đông Quách tiên sinh và con sói trong sách của đại tỷ sao?
Hóa ra quý phi chính là một con sói độc ác!
12
Thục phi nương nương đã mang thai.
Trong cung ai nấy đều vui mừng, chỉ có nàng là suốt ngày giữ gương mặt lạnh lùng.
Tựa như không hề hoan nghênh sự xuất hiện của đứa trẻ này.
Hoàng hậu nói, đây là do phụ nữ mang thai hay nghĩ ngợi nhiều, bảo chúng ta hãy ở bên nàng nhiều hơn.
Gần đây trong cung lại có thêm mấy vị mỹ nhân mới.
Quý phi thì vẫn thỉnh thoảng phát bệnh tim.
Một năm nữa dường như lại trôi qua thật nhanh.
Ngày Nguyên Đán, trong cung mời đoàn tạp kỹ nổi tiếng nhất kinh thành vào diễn.
Những vị nương nương thường ngày đoan trang, hôm nay dường như đã tạm bỏ xuống những quy tắc cung đình, hiếm khi lộ ra vẻ vui tươi rạng rỡ.
Ta đứng giữa đám đông, rõ ràng xung quanh toàn là người, nhưng lại cứ cảm thấy trống trải lạ thường.
Đây có phải là điều mà đại tỷ từng nói không?
Thì ra trưởng thành chính là ngày càng không vui vẻ nữa.
Mạnh Chiêu kéo ta đến bờ Thái Dịch Trì thả hoa đăng.
Nàng ấy nói, chỉ cần nói điều ước với hà thần, nó nhất định sẽ thành hiện thực.
Ta hỏi nàng, hà thần có thể bước ra khỏi bốn bức tường này không?
Mạnh Chiêu không đáp được.
Tết qua đi, nàng ấy cũng đến tuổi cập kê.
Nàng nói mẫu thân đã sinh thêm một đệ đệ cho nàng.
Nàng rất thích đệ đệ của mình.
Những muội muội trong phủ đều không có cuộc sống tốt đẹp.
Nàng là người có tiền đồ nhất trong số họ.
Bởi vì nàng đã trúng tuyển trong kỳ tuyển tú.
Năm kia, đại tỷ của nàng vì thất nghi trước điện, không được hoàng thượng chọn trúng, liền bị phụ thân đưa vào Phật đường, e là sẽ chẳng thể rời khỏi đó trong một thời gian dài.
Mạnh Chiêu lải nhải kể chuyện, nhưng ánh mắt nàng ngày càng u ám.
Cuối cùng, nàng nhìn chằm chằm những cành cây khô tàn trong hồ, khẽ hỏi ta:
“A Bảo, ngươi nói xem, thần phật có thật sự phù hộ cho những kẻ như ta không?”
Ta nói với nàng, thần phật sẽ phù hộ cho tất cả mọi người.
Nàng đột nhiên bật cười.
Ánh lửa nhỏ bé từ hoa đăng phản chiếu trong mắt nàng, lấp lánh như ngân hà.
Nghe nói, đêm qua hoàng thượng uống say, nghỉ lại trong cung của Mạnh tiệp dư.
Sáng sớm hôm nay, nàng ấy liền được tấn vị.
Mãi về sau ta mới hiểu được ẩn ý trong lời nàng nói đêm đó.
Hậu cung và triều đình vốn dĩ gắn liền với nhau.
Một khi có ràng buộc, con người ta liền không thể không tranh đấu.
Vì gia tộc, vì thân nhân, mà tranh lấy một con đường.
Mạnh Chiêu đã rất lâu không đến tìm ta.
Lần tiếp theo ta nghe tin về nàng, nàng cũng đã mang thai.
Dường như con cái trong cung đến rất nhanh.
Thục phi nương nương cũng sắp đến ngày lâm bồn.
Khoảng thời gian này, nàng luôn vô cùng cẩn thận.
May mắn thay, nàng đã sinh hạ một vị tiểu công chúa an toàn.
Hoàng thượng có chút thất vọng.
Nhưng Thục phi lại vui mừng khôn xiết.
Tiểu công chúa trắng trẻo, mềm mại, tựa như một con búp bê bằng sứ tinh xảo.
Thục phi đặt tên cho con bé là An Lạc.
Chỉ mong con bé cả đời bình an vui vẻ.
Nhưng dường như, chuyện đời vốn chẳng bao giờ thuận theo mong ước của con người.
13
Kinh thành bùng phát dịch bệnh.
Không biết bằng cách nào mà nó lây lan vào trong cung.
An Lạc còn nhỏ, lại trở thành người đầu tiên nhiễm bệnh.
Hoàng thượng hạ lệnh cấm túc An Lạc, không cho bất kỳ ai đến thăm.
Nói trắng ra là bắt con bé chờ chết.
Thục phi quỳ cầu xin thật lâu, nhưng hoàng thượng vẫn không chịu nhượng bộ.
Cuối cùng, vẫn là hoàng hậu dẫn người xông vào cung, mới gặp được An Lạc.
Một đứa trẻ bé xíu, bệnh đến mức suy nhược, nhưng hễ gặp ai cũng nở nụ cười, khiến lòng người tan chảy.
Thục phi bất chấp tất cả, tự mình chăm sóc con bé.
Nàng ấy vốn là người lý trí, nhưng khi làm mẹ rồi, dường như lại trở nên mềm yếu hơn nhiều.
Từ sau khi sinh nở, sức khỏe nàng ấy vốn không tốt.
An Lạc khỏi bệnh, nhưng nàng ấy lại ngã xuống.
Câu “bệnh đến như núi đổ” quả nhiên chẳng sai chút nào.
Một người vốn khỏe mạnh như vậy, sao lại gầy yếu đến thế này?
Nàng ấy nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười với ta.
“A Bảo mất mặt quá, lớn thế này rồi mà vẫn hay khóc nhè.”
Nàng ấy nói vậy, ta liền khóc lớn hơn.
Cuối cùng, vẫn là Tôn bà tử vội vàng đưa tay bịt miệng ta lại.
Thục phi ôm lấy tiểu công chúa, đặt vào lòng ta, đôi mắt dịu dàng vô cùng.
“A Bảo, ta muốn giao An Lạc cho ngươi, ngươi có thể thay ta chăm sóc con bé không?”
14
Thục phi qua đời vào một ngày đông giá rét.
Hôm ấy tuyết rơi dày đặc, từng lớp trắng xóa phủ kín hoàng thành vàng son.
An Lạc nhìn tuyết rơi, cười rạng rỡ.
Có người thở dài bên cạnh ta.
“Rốt cuộc vẫn là trẻ con, lúc này mà vẫn còn cười được.
“Từ nay tiểu công chúa chẳng còn mẫu thân nữa rồi.”
Ta quay đầu, nghiêm túc nhìn người đó, nói:
“Từ nay, A Bảo chính là mẫu thân của An Lạc.”
Ta đã hứa với Thục phi nương nương.
Ta phải chăm sóc thật tốt cho An Lạc.
Phụ thân từng nói, một người quân tử, lời hứa chính là gốc rễ.
Đã hứa với người khác thì nhất định phải làm được.
“Nhưng A Bảo chỉ là một tiểu cô nương thôi mà.”
Mạnh Chiêu mỉm cười nhìn ta, ánh mắt giống như yêu tinh trong những câu chuyện thường dụ dỗ thư sinh.
Ta không hiểu sự khác biệt giữa quân tử và tiểu cô nương.
Ta chỉ ôm chặt An Lạc, ngẩng đầu nhìn Mạnh Chiêu.
Nàng ấy đứng trong gió tuyết, gương mặt đẹp đẽ mơ hồ, không nhìn rõ nữa.
Chỉ nghe thấy nàng khẽ bật cười.
“Thục phi quả thực tính toán giỏi, ngay cả lúc cuối cùng cũng biết giao phó con bé cho một kẻ ngốc như ngươi.”
Ta muốn nói rằng ta không ngốc, nhưng Mạnh Chiêu đã đi xa rồi.
Gió cuốn qua nàng, làm rơi một nhành hoa mai.
Những cánh hoa đỏ thẫm rơi xuống tuyết, rất nhanh đã bị chôn vùi.
Rốt cuộc, hoa rụng vẫn là vô tình.
15
Sau khi Thục phi mất, phụ thân nàng ấy, đại nhân Trần các lão, rất nhanh đã dâng tấu xin từ quan.
Hướng gió trong triều đình dường như thay đổi trong chớp mắt.
Phụ thân của Mạnh Chiêu được phong vào nội các, nhất thời quyền thế hiển hách vô song.
Người ta vẫn nói, hậu cung chính là phong vũ biểu của tiền triều.
Bây giờ, mọi người lại bắt đầu nịnh bợ Mạnh Chiêu.
Ba tháng sau, nàng hạ sinh một hoàng tử.
Nàng ấy—vị “nữ tài chủ” tham tiền kia—lần này lại hào phóng hiếm có.
Ban thưởng tất cả nô tài hầu hạ.
Sang mùa hạ, sức khỏe hoàng hậu đã khá hơn nhiều.
Chúng ta lại có thể thường xuyên gặp mặt.
Chỉ là, Thục phi không còn nữa.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, giữa những cuộc gặp gỡ và chia ly.
Hôm đó, ta thấy hoàng hậu và Mạnh Chiêu cãi nhau rất lớn.
Mơ hồ nghe thấy họ nhắc đến Thục phi.
Trên mặt Mạnh Chiêu lộ ra vẻ âm hiểm mà ta chưa từng thấy bao giờ.
Sau khi nàng ấy rời đi, hoàng hậu lặng lẽ khóc một mình.
Nàng nói:
“Trong hoàng cung này, nào có thật tình? Chẳng qua đều là những kẻ dã tâm được nuôi lớn mà thôi.”
Ta không hiểu, nhưng bỗng thấy lòng trĩu nặng.
Ta ôm lấy hoàng hậu, òa khóc.
Nàng ấy có chút kinh ngạc, vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho ta.
Nàng dịu dàng nói:
“A Bảo, đừng sợ.”
Ta muốn nói rằng ta không sợ.
Có hoàng hậu nương nương ở đây, A Bảo chẳng sợ gì cả.
Nhưng ta quên mất, trên hoàng hậu còn có một người.
Mà người đó, mới là thiên tử chân chính.