Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung - Chương 2
05
Khi ta và Tôn bà tử đến tẩm cung của hoàng hậu, trời đã sáng rõ.
Bên ngoài viện có rất nhiều người, không khí tràn ngập mùi son phấn.
Ta bị mùi này làm hắt xì một cái, âm thanh khiến mọi người xung quanh đều ngoảnh lại.
Chỉ thấy một dãy mỹ nhân đồng loạt quay đầu nhìn ta, ánh mắt mỗi người mỗi khác.
Nữ tử đứng đầu mặc cung trang màu nguyệt bạch, trông y hệt tiên nữ trong thoại bản.
Nàng ấy chậm rãi bước đến gần ta, đánh giá từ trên xuống dưới, đột nhiên bật cười, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc:
“Ngươi chính là mỹ nhân mà phủ Trấn Viễn tướng quân đưa vào cung?”
Nàng ấy vừa khen ta là mỹ nhân đó nha!
Lúc này, một cô nương tuổi còn nhỏ cũng chạy đến.
Nàng mặc áo bông màu hồng nhạt, trông vô cùng đáng yêu.
Nhìn thấy ta, nàng ấy lập tức vui vẻ hẳn lên:
“Tốt quá rồi! Vậy là trong cung không phải ta nhỏ tuổi nhất nữa!”
Nói xong, nàng lấy một viên đường từ trong tay áo ra đưa cho ta.
“Nè, cho ngươi ăn kẹo!
“Ăn kẹo rồi, sau này chúng ta chính là tỷ muội tốt!
“Ngươi không được giành sủng với ta đâu đó!”
Lời vừa dứt, vị “tiên nữ” bên cạnh liền giơ tay gõ nhẹ lên trán nàng ấy:
“Cả ngày chỉ biết nói bậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra.
“Mạnh tiệp dư vốn tính tình thẳng thắn, muội đừng chấp nhặt với nàng ấy.”
Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt nàng ta lại sắc bén quét qua người ta, mang theo vài phần dò xét.
Ta bị dọa sợ, lập tức trốn ra sau lưng bà tử.
Tôn bà tử thở dài một hơi, nhưng vẫn cúi người, cung kính mà không hèn mọn nói:
“Tiểu chủ nhà lão nô còn nhỏ, chưa hiểu quy củ, mong Thục phi nương nương đừng lấy nàng ra làm trò cười.”
Thục phi nghe vậy, liếc ta thật sâu, rồi mới thu lại ánh mắt.
Rất lâu về sau, khi nhắc lại lần đầu gặp gỡ này, Thục phi vẫn không khỏi cảm thán.
Nữ nhi thế gia danh môn, đa phần đều sớm hiểu chuyện, ngay cả Mạnh tiệp dư thoạt nhìn có vẻ vô tư, thực chất cũng là đang giả ngốc để che giấu tâm tư.
Nữ tử lớn lên trong chốn hậu viện bẩn thỉu, lại bị đưa vào hoàng cung đầy rẫy hổ lang, thử hỏi có mấy ai là kẻ ngây thơ?
Nàng ấy thế nào cũng không ngờ rằng, phủ tướng quân lại có thể nuôi ra một người như ta.
Vậy ta là người như thế nào nhỉ?
Rất nhiều năm sau, ta từng hỏi Thục phi câu này không biết bao nhiêu lần.
Nhưng nàng ấy luôn chỉ cười mà không nói.
Cho đến một ngày, Thục phi lặng lẽ nhìn ta thật lâu, sau đó xoa đầu ta, mỉm cười nói:
“A Bảo, bản cung chỉ mong ngươi mãi mãi như bây giờ, cả đời vui vẻ hạnh phúc.”
Những chuyện này, đều là chuyện của sau này rồi.
06
Khi hoàng hậu truyền triệu, vì địa vị thấp lại nhát gan, ta lặng lẽ rúc vào một góc, cố gắng im lặng hết mức có thể.
Nhưng không ngờ hoàng hậu vẫn nhìn thấy ta ngay lập tức.
“Đứa trẻ đang nghịch bình hoa kia, ngươi là người của cung nào?”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn ta, ánh mắt hoặc hiếu kỳ, hoặc dò xét.
Ta lập tức nở nụ cười thật tươi, hướng về phía hoàng hậu, vui vẻ đáp lời:
“Thần thiếp ở Phương Hoa Điện, chính là tiểu viện ở góc phía đông đó ạ! Chính người đã sắp xếp cho thần thiếp đến đó mà, người quên rồi sao?”
Vừa nói, ta vừa chớp chớp mắt nhìn hoàng hậu.
Nàng ấy dường như bị ta làm cho sững sờ, trên gương mặt tuyệt mỹ thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Lời ta vừa dứt, sắc mặt mọi người trong điện đều thay đổi.
Tôn bà tử hoảng sợ kéo ta quỳ xuống, nhưng đúng lúc này, hoàng hậu lại bật cười.
“Đứa trẻ này thú vị thật, lại đây để bản cung nhìn kỹ xem nào.”
Ta ngoan ngoãn tiến lên, đang định hành lễ thì chợt nghe thấy một tràng cười lớn vang lên từ ngoài cửa.
Nghe tiếng cười, ta quay đầu lại, liền thấy một nữ tử vô cùng cao quý bước vào.
Nàng ta có ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đầy khí thế, trông còn kiêu hãnh hơn cả nhị tỷ, tựa như một đóa hoa rực rỡ đang nở rộ.
Nữ tử kia làm một lễ qua loa, cười sang sảng:
“Hôm nay bản cung đến muộn rồi, hoàng hậu nương nương sẽ không trách tội chứ?”
Nói xong, nàng ta chẳng buồn đợi hoàng hậu đáp lời, cứ thế tự nhiên ngồi xuống.
Ánh mắt lướt một vòng trong điện, cuối cùng rơi xuống người ta, rồi đột nhiên bật cười:
“Đứa nhỏ này từ đâu ra vậy?”
Sắc mặt hoàng hậu từ khi nàng ta xuất hiện đã không mấy tốt đẹp, giọng nói trầm xuống:
“Quý phi, ngươi quá phận rồi.”
Thì ra đây chính là quý phi.
Người ta vẫn nói quý phi là sủng phi được hoàng thượng yêu thương nhất từ khi còn trẻ.
Bây giờ gặp mặt, quả nhiên nhan sắc hơn người.
Chỉ là không hiểu vì sao, từ khi quý phi xuất hiện, bầu không khí trong điện trở nên trầm xuống, những người khác đều cúi đầu, không còn rôm rả như lúc trước nữa.
Trước đây mỗi khi đến tết, đại cô nương trong nhà cũng thế, khiến các tỷ tỷ khác đều trở nên dè dặt.
Nhưng may là đại cô nương rất thích A Bảo, chỉ cần ta kể chuyện cho nàng nghe, mọi người lại bật cười vui vẻ.
Nghĩ vậy, ta liền cẩn thận tiến đến gần quý phi, ngước khuôn mặt nhỏ trắng trẻo lên, hỏi:
“Quý phi tỷ tỷ, tỷ có từng nghe chuyện Đông Quách tiên sinh chưa?”
Câu chuyện này ta từng đọc được trong sách của đại tỷ.
Khi đó ta hỏi đại tỷ: Sói xấu xa như vậy, tại sao Đông Quách tiên sinh lại muốn cứu nó?
Đại tỷ luôn bảo ta, lớn lên sẽ hiểu.
Nhưng ta dường như mãi cũng không lớn được, lại còn luôn làm hỏng việc.
Chỉ là, quý phi không giống như đại cô nương, nàng ta chẳng có chút hứng thú nào với câu chuyện của ta cả.
Sắc mặt nàng ta lạnh hẳn đi, đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt như rót đầy nọc độc nhìn chằm chằm ta.
“Bản cung quả thật đã xem nhẹ ngươi rồi! Nhỏ như vậy mà đã miệng lưỡi sắc bén thế này!
“Hoàng hậu, ngươi nuôi được một con chó ngoan thật đấy!”
Dứt lời, nàng ta xoay người bỏ đi.
Các phi tần còn lại đều đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, vẫn là Thục phi đứng ra hòa giải, mỉm cười bảo các phi tần khác hồi cung trước.
Trong tẩm cung hoàng hậu lúc này chỉ còn ta, Thục phi và Mạnh tiệp dư.
Mạnh tiệp dư rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vui vẻ ôm lấy tay ta, cười hì hì nói:
“Không ngờ ngươi lợi hại như vậy nha! Lợi dụng chuyện Đông Quách tiên sinh để châm chọc quý phi.
“Người đàn bà đó, chẳng phải chính là con sói trắng mắt kia sao?”
Thục phi nghe vậy liền gõ nhẹ vào trán nàng ấy, nghiêm giọng nhắc nhở:
“Cẩn thận lời nói.”
Sau đó, nàng ta nhìn ta với ánh mắt phức tạp, khẽ thở dài:
“Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, ngay cả con rắn độc như vậy cũng dám trêu vào.”
Ta nghe mà ngơ ngác, khó hiểu hỏi:
“Vừa rồi ta làm sai gì sao?”
Thục phi và Mạnh tiệp dư nhíu mày nhìn ta, định mở miệng thì bị hoàng hậu trên chủ vị cắt ngang.
“Thôi đi, đừng dọa nàng ấy nữa. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể có tâm tư gì chứ?
“Sau này nếu có ai bắt nạt ngươi, cứ đến tìm bản cung, bản cung sẽ che chở cho ngươi.”
Nghe vậy, đôi mắt ta lập tức sáng bừng lên, nhìn hoàng hậu chăm chú.
Người đời đều nói đại tỷ là tuyệt sắc giai nhân, là mỹ nhân nổi danh nhất kinh thành.
Nhưng ta lại cảm thấy, hoàng hậu còn xinh đẹp hơn đại tỷ vài phần.
Hoàng hậu thấy ta cứ chớp chớp mắt nhìn nàng không rời, liền dịu dàng hỏi:
“Ngươi nhìn gì vậy?”
“Thần thiếp đang nhìn hoàng hậu nương nương, người thật là đẹp.”
Nghe vậy, mọi người trong điện đều bật cười.
Hoàng hậu đưa ngón tay trắng nõn chạm nhẹ vào trán ta, cười nói:
“Sao trong cung lại có một tiểu bảo bối thú vị như ngươi chứ, A Bảo?”
07
Từ sau hôm thỉnh an hôm ấy, ta liền thường xuyên đến tìm hoàng hậu nương nương.
Nàng ấy rất đẹp, ta thích nàng.
Nhưng Tôn bà tử luôn nói làm vậy không hợp quy củ.
Ta nghĩ, mỗi lần đi tay không quả thực không tốt lắm, vậy nên mỗi lần đến, ta đều mang theo một phần điểm tâm.
Là những món ta thường ngày chẳng nỡ ăn.
Làm nương nương rồi, vậy mà lại không được thoải mái như ở nhà.
Hoàng thượng rất keo kiệt.
Làm nương nương của hắn, ngay cả điểm tâm mỗi ngày cũng bị quy định số lượng. Ta ăn mãi vẫn không đủ.
Nhưng ta vẫn lén để dành lại một miếng mỗi ngày.
Chờ đến khi tích đủ năm miếng, ta sẽ chọn một chiếc hộp tinh xảo, đặt vào đó, rồi mới đến gặp hoàng hậu nương nương.
Hôm ấy, hoàng hậu nói ta có thể thường xuyên đến tìm nàng.
Ta vừa nhai điểm tâm vừa lúng búng hỏi:
“Chưa tích đủ năm miếng điểm tâm cũng có thể đến sao?”
Nàng nghe vậy, sững lại trong chốc lát, như thể chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi đột nhiên bật cười.
Cười một lúc, nàng mới nghiêm túc nhìn ta, nói:
“Không cần tích đủ điểm tâm cũng có thể đến.”
08
Dạo gần đây, quý phi nương nương thường xuyên bị đau tim.
Hoàng thượng bận chăm sóc nàng ta, rất ít khi lui tới hậu cung.
Tôn bà tử đã dạy ta quy củ suốt một khoảng thời gian dài, cuối cùng bà ấy cũng bảo rằng, ta đã trở thành một nương nương đạt tiêu chuẩn rồi… miễn là ta không mở miệng nói chuyện.
Mạnh tiệp dư thì lại thường xuyên đến tìm ta chơi.
Nàng ấy năm nay cũng mới mười lăm tuổi, đang ở độ tuổi hiếu động nhất.
Nàng nói trong cung hiếm khi có ai nhỏ tuổi hơn nàng.
Các nương nương khác, ai ai cũng đều thích nói chuyện quy củ.
Nàng còn nói, nếu không tiến cung, nhất định nàng sẽ trở thành một nữ thương nhân vô cùng lợi hại.
Mạnh tiệp dư thích tiền, nàng muốn tích cóp thật nhiều, thật nhiều bạc, như vậy, mẫu thân nàng mới có thể sống những ngày tốt đẹp.
Nói đến đây, nàng lại hỏi ta:
“A Bảo, nếu ngươi không vào cung, bây giờ ngươi sẽ đang làm gì?”
Ta ngẫm nghĩ.
Mùa này, cây mơ ở sân sau nhà ta hẳn là đã kết quả rồi.
Nếu ta không vào cung, lúc này có lẽ đang cùng Tiểu Hổ Tử trèo cây hái quả.
Không biết Tiểu Hổ Tử đã làm đại tướng quân chưa nhỉ?
Chắc là chưa đâu.
Hắn ngốc như vậy, nhất định lại bị nương hắn nắm lỗ tai mắng cho một trận rồi.
Ta nhớ phụ thân.
Không biết phụ thân có nhớ A Bảo không?
Ta nhìn về hướng nhà, nhưng trước mắt chỉ là những bức tường cung điện chồng lên nhau.
Lớp này che khuất lớp kia.
Nhìn thế nào cũng chẳng thấy điểm cuối.
Mắt ta dần cay xè, ta chớp mắt vài cái, cố xua đi cảm giác khó chịu, rồi quay sang hỏi Mạnh Chiêu:
“A Chiêu, sao ta không tìm thấy nhà nữa rồi?”
Mạnh Chiêu cũng vươn cổ nhìn theo.
Nàng nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên vỗ trán, nói:
“Chúng ta đứng thấp quá, leo lên cao hơn, nhất định sẽ thấy được!”
Nghe vậy, ta lập tức vui vẻ, vỗ tay cười:
“Ta trèo cây giỏi lắm!”
Trong ngự hoa viên có một cái cây rất cao.
Ta kéo Mạnh Chiêu đi leo.
Nàng có chút do dự.
“Như vậy không hợp quy củ.”
Ta hỏi nàng, có quy củ nào nói rằng nương nương không được trèo cây không?
Mạnh Chiêu cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.
Những kẻ đặt ra cung quy, làm sao nghĩ đến việc sẽ có nương nương trèo cây trong ngự hoa viên chứ?
Khi nàng ấy còn đang đắn đo, ta đã nhanh chóng dùng cả tay cả chân trèo lên.
Phu tử trong phủ từng nói ta không am hiểu văn chương, cũng chẳng tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, đúng là khúc gỗ mục.
Nhưng phụ thân lại nói, trên đời này không có ai là vô dụng cả.
Giống như A Bảo vậy, A Bảo trèo cây rất giỏi.
Cả kinh thành này, không ai trèo cây giỏi hơn A Bảo đâu!