Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung - Chương 1
01.
Năm ta vào cung, ta mới tròn ba tuổi.
Ngày chiếu thư phong phi truyền đến Tiết gia, cả phủ bao trùm bởi bầu không khí nặng nề.
Chỉ vì Tiết gia nữ nhi chưa xuất giá chỉ còn lại ta, kẻ từ nhỏ đã không được thông minh cho lắm.
Đại tỷ biết tin, vừa khóc vừa náo loạn đòi hòa ly với tỷ phu.
“Hoàng thượng vốn muốn cưới nữ nhi nhà Tiết gia, ta cũng là nữ nhi Tiết gia, không bằng để ta tiến cung thay A Bảo!”
“A Bảo từ nhỏ đầu óc đã không lanh lợi, vào cái nơi đầy hổ lang kia, làm sao sống nổi?”
Vừa nói, nàng vừa đá mạnh vào chân tỷ phu.
Tỷ phu co rúm cả người, không dám lên tiếng, chỉ có thể đáng thương chớp chớp mắt nhìn về phía phụ thân.
“Hồ nháo!”
Phụ thân đập mạnh xuống bàn, đại tỷ lập tức không dám hó hé, nhưng vẫn nắm chặt khăn, mặt mày u sầu.
Phụ thân thở dài, quay đầu nhìn ta, lúc này đang ngồi xổm nghịch bùn, chậm rãi gọi:
“A Bảo, lại đây.”
Ta ngoan ngoãn chạy tới, ngẩng khuôn mặt tròn như sứ lên, mềm mại gọi một tiếng:
“Phụ thân!”
Phụ thân đôi mắt chợt đỏ hoe.
Ông khẽ xoa đầu ta, giọng nói hiếm khi nghiêm túc đến vậy:
“A Bảo, con có muốn vào cung không?”
“Vào cung để làm gì ạ?”
Ta chớp mắt hỏi.
Phụ thân ngẫm nghĩ một lát, giọng điệu dịu đi đôi phần.
“A Bảo vào cung có thể làm nương nương… làm phi tử của hoàng thượng.”
“Phi tử có lợi hại hơn tướng quân không?”
Ta nhớ rõ phụ thân từng nói hoàng thượng là bậc chí tôn, như thiên thần hạ thế, vô cùng lợi hại.
Nếu ta trở thành phi tử của hoàng thượng, vậy chẳng phải ta cũng sẽ trở thành một người rất lợi hại sao?
Tới lúc đó ta hồi hương, con hổ con nhà thím Vương ở sát vách nhất định sẽ ghen tị với ta.
Nó cứ luôn nói sau này muốn làm tướng quân giống phụ thân ta.
Nhưng mà tướng quân làm sao lợi hại bằng phi tử của hoàng thượng chứ?
Nghĩ đến đây, mắt ta sáng bừng lên, hưng phấn vỗ tay, gật đầu đáp ngay:
“A Bảo muốn vào cung!”
Phụ thân nghe xong, nước mắt càng đỏ hoe hơn.
Ông xoa đầu ta, khẽ khàng gọi tên ta từng tiếng một.
“A Bảo… A Bảo…”
02
Ngày ta tiến cung, đại tỷ lén nhét cho ta rất nhiều bánh đường, đến mức xe ngựa cũng không thể chứa hết.
Ta chun chun cái mũi nhỏ, làm nũng nói:
“Đại tỷ, nhiều quá rồi! Phần còn lại để A Bảo lần sau về nhà lấy tiếp đi.”
Nghe vậy, động tác trong tay đại tỷ khựng lại.
Nàng xoay người đi, bờ vai khẽ run rẩy.
Tỷ phu ôm nàng vào lòng, ánh mắt nhìn ta phức tạp.
Ta chạy đến tìm phụ thân, ghé sát tai ông, len lén trêu ghẹo đại tỷ:
“Đại tỷ mất mặt quá, lớn thế này rồi mà còn khóc nhè.”
Phụ thân xoa đầu ta, giọng nói ôn hòa nhưng lại ẩn chứa cảm xúc mà ta chẳng thể nhận ra.
Ông nói trong cung đã sắp xếp ổn thỏa, dặn dò ta nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời hoàng thượng.
Ta nghiêm túc gật đầu.
“A Bảo nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời! Phụ thân phải sớm đến đón A Bảo về nhà đó nha!”
Nghe ta nói vậy, phụ thân cố gắng kéo ra một nụ cười đầy gượng gạo.
“Ừ, phụ thân sẽ đến.”
Nhưng phụ thân lừa ta.
Ta đã đợi ông rất lâu, rất lâu… mà ông vẫn không đến đón A Bảo về nhà.
Khi xe ngựa đón ta vào cung đi ngang qua cuối con hẻm, ta tinh mắt nhìn thấy Tiểu Hổ Tử vừa tan học trở về.
Ta vén rèm xe lên, gọi cậu ấy:
“Tiểu Hổ Tử!”
Thiếu niên quay đầu lại, trên gương mặt ngăm đen, đôi mắt kia đặc biệt sáng.
Cậu ấy chạy đến, đứng bên ngoài xe ngựa ngẩng đầu nhìn ta.
“A Bảo, muộn thế này rồi, ngươi định đi đâu vậy?”
“Ta vào cung làm nương nương!”
“Làm nương nương có vui hơn trèo cây bắt châu chấu với bọn ta không?”
“Phụ thân nói, sau khi làm nương nương, sẽ có rất nhiều người nghe lời ta! Đến lúc đó, ta sẽ sai họ bắt một con châu chấu to nhất tặng cho ngươi!”
Tiểu Hổ Tử gãi đầu, còn định nói gì đó, nhưng bà tử đi cùng đã thúc giục ta mau đi.
Xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh, rất nhanh liền rời khỏi con hẻm.
Dường như Tiểu Hổ Tử chợt nhớ ra điều gì, cậu ấy liền chạy theo, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi ta:
“Tối nay nương ta làm đường hoàn mà ngươi thích nhất đó, A Bảo… A Bảo, tối nay ngươi có đến nhà ta ăn cơm không?”
Ta thò đầu ra khỏi xe ngựa, lớn tiếng đáp lại:
“Ngươi nói với thẩm thẩm đi, hôm nay A Bảo không đến ăn đâu! Đợi khi A Bảo trở thành một nương nương rất lợi hại, ta sẽ về!”
Tiểu Hổ Tử đứng yên tại chỗ, đưa tay lên miệng, hét thật to:
“Vậy đợi ta trở thành một đại tướng quân thật lợi hại, ta sẽ đến đón ngươi về!”
Bóng dáng cậu ấy ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt ta.
Xe ngựa đi qua con phố dài, ven đường đầy tiếng rao bán.
Ta tò mò định thò đầu ra xem, nhưng bị bà tử bên cạnh ngăn lại.
Bà ấy nói, làm nương nương phải trầm ổn, không thể tùy tiện lộ mặt như vậy.
Ta chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Về sau, cả tiếng rao bán cũng không nghe thấy nữa.
Cùng với tiếng cánh cổng cung nặng nề chậm rãi khép lại, xe ngựa hoàn toàn tiến vào hoàng thành.
Lúc đó, ta vẫn chưa nhận ra rằng, mình đã bước vào một nhà lao vĩnh viễn không thể thoát ra.
03
Ta được sắp xếp ở trong Phương Hoa Điện.
Cung điện rất lớn, nhưng lại có chút lạnh lẽo, chỉ có vài cung nữ hầu hạ.
Bọn họ vừa thấy ta liền cung kính gọi: “Nương nương.”
Bà tử chịu trách nhiệm đón ta cũng ở lại.
Bà ấy nói là do hoàng hậu nương nương sắp xếp, phụ trách dạy dỗ ta về quy củ.
Theo lý, tối nay hoàng thượng sẽ triệu kiến ta, nhưng quý phi nương nương đột nhiên bị đau tim, khiến hoàng thượng phải vội vã đi ngay.
Ta gật gật đầu, không mấy để tâm.
Chỉ là, ta chống cằm lên bàn, ngẩng mặt lên hỏi bà tử:
“Bà tử, khi nào chúng ta ăn cơm vậy?”
Đợi đến khi thức ăn được dọn lên, ta vội vàng gọi bà tử cùng ăn.
Bà ấy khựng lại một chút, mặt nghiêm nghị nói rằng chuyện này không hợp quy củ.
Ta khó hiểu hỏi:
“Bà tử không đói sao?”
“Chủ tử ăn cơm, nô tài hầu hạ, đó là quy củ.”
“Sao trong cung nhiều quy củ quá vậy?”
Ta bắt đầu có chút hối hận vì tiến cung rồi, sớm biết vậy đã cùng Tiểu Hổ Tử đi làm tướng quân rồi.
Nhưng đáng tiếc, ta không thông minh, lúc nhỏ từng theo nhị tỷ luyện kiếm gỗ đào, nhưng toàn đánh trúng đầu mình.
Nhị tỷ nói, đầu óc A Bảo vốn đã không lanh lợi, nếu đánh thêm vài lần nữa, chắc chắn sẽ càng ngốc hơn.
Sợ quá, ta không dám chạm vào kiếm nữa.
Nghĩ đến nhị tỷ, có lẽ tỷ ấy cũng sắp từ biên quan trở về rồi.
Đây là lần đầu tiên ta rời nhà, hiếm khi không có khẩu vị.
Ta chỉ ăn vài miếng rồi đã thấy buồn ngủ.
Nhưng đến tối, ta lăn qua lăn lại trên giường, mãi mà không ngủ được.
Bên kia, Tôn bà tử vừa mới nằm xuống, cửa phòng liền bị đẩy ra, bà ấy cảnh giác ngồi bật dậy.
Dưới ánh trăng, bà ấy nhìn rõ ta đang ôm chiếc gối nhỏ, đứng ngay cửa.
Bà ấy ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu chủ, sao lại thế này?”
Ta chạy vài bước đến trước giường bà ấy, giọng nói mềm mại cất lên:
“Bà tử, ta ngủ một mình không được, bà có thể ngủ cùng ta không?”
Nghe vậy, Tôn bà tử nhíu mày, nhưng vẫn nghiêm giọng từ chối:
“Tiểu chủ, chuyện này không hợp quy củ.”
Nghe vậy, gương mặt nhỏ của ta lập tức ỉu xìu, chóp mũi cay cay, suýt nữa thì bật khóc.
Nhưng nhớ đến lời hứa với phụ thân hôm nay rằng sẽ không khóc nhè, ta đành nhịn nước mắt lại.
Ta ôm gối nhỏ, thất thểu quay về phòng.
Tôn bà tử không biết vì sao, khi nhìn thấy dáng vẻ ấy của ta, bỗng có chút bối rối.
Nhìn bóng lưng ta tràn đầy thất vọng, bà ấy cuối cùng cũng mềm lòng.
Tôn bà tử khoác thêm áo ngoài, cung kính đi theo phía sau ta:
“Nếu tiểu chủ sợ hãi, lão nô có thể ngồi bên giường hầu hạ, đợi tiểu chủ ngủ rồi mới rời đi.”
Nghe vậy, mắt ta lập tức sáng rỡ.
Tôn bà tử nhìn ta, thoáng sững sờ.
Có lẽ đã rất lâu rồi, bà ấy chưa từng nhìn thấy một đôi mắt trong trẻo như vậy.
04
Trời còn chưa sáng, ta đã bị Tôn bà tử gọi dậy.
Vừa ngáp dài vì buồn ngủ, ta vừa mặc cho bà ấy bận rộn sắp xếp.
Sắc mặt bà ấy vẫn lạnh lùng như cũ, cứ như thể người dịu dàng hát ru ta tối qua chỉ là ảo giác vậy.
“Bà tử, chúng ta dậy sớm thế này là để đi chợ sớm sao?”
Trước đây, mỗi khi hẻm Đồng La có chợ sớm, đại tỷ đều gọi ta dậy từ khi trời chưa sáng.
Tỷ ấy dẫn ta đi mua mẻ bánh bao thịt đầu tiên vừa mới ra lò, lại còn kèm theo một bát canh ngọt.
Nghĩ đến đây, ta lập tức vui vẻ, mắt cong lên như trăng non.
Tôn bà tử không biết ta đang nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt nói:
“Một lát nữa, tiểu chủ phải đến thỉnh an hoàng hậu nương nương. Lúc đó, nhất định phải ít nói một chút, kẻo làm hoàng hậu nương nương không vui.”
“Bà tử, ta biết rồi!”
Ta ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.
Ta biết phải thỉnh an thế nào, vì trước đây sáng nào ta cũng đến thỉnh an tổ mẫu.
Mỗi lần như vậy, tổ mẫu đều giữ ta lại ăn sáng, trà bánh ở chỗ tổ mẫu là ngon nhất!
Không biết trà bánh ở chỗ hoàng hậu nương nương có ngon như vậy không nhỉ?