Mệnh phượng giả, đế vương thật - Chương 6
7
Không lâu lễ đăng cơ
Tiên đế băng hà
Thần phi đau đớn đến mức tuyệt vọng cũng theo tiên đế
Hậu cung giải tán
Những ai nơi để về ban thưởng hậu hĩnh tự rời cung
Những ai chốn nương thân ở hoàng cung vẫn cơm ăn áo mặc ai bạc đãi
Dân chúng cũng còn chửi rủa Thần phi họa quốc ương dân
Chỉ tiếc thương nàng và tiên đế—
Một đôi uyên ương tình sâu nghĩa nặng
Lục tỷ và Tiêu Thành Trọng khi rời đến tìm để từ biệt
“Phượng Ngữ đại tỷ tam tỷ cùng nhiều tỷ khác đều nhờ chăm sóc”
Nhìn nàng mắt lệ lưng tròng cũng khỏi cảm động
“Lục tỷ chi bằng đợi đến ngày mai xem thêm một vở kịch nữa đã”
Lục tỷ hiểu ý nhưng vẫn gật đầu ở
Tối hôm đó cầm thánh chỉ hồi phủ Vân gia
Phụ thân đang vẻ phong nhã bắt chước đám quan lớn quyền quý làm thơ
Thấy về lập tức mừng rỡ hớn hở:
“Thần thất lễ Hoàng hậu nương nương báo để thần đón tiếp cho chu đáo”
Nhìn phụ thân giả bộ cung kính chỉ lạnh đưa thánh chỉ trong tay cho
“Phụ thân cả đời mơ ước đã mang đến cho ”
Thấy chiếu thư ghi rõ sắc phong làm tể tướng gương mặt phụ thân rạng rỡ hẳn
Hắn trân trọng nâng thánh chỉ lên thật cao lặp lặp từng chữ một
Ta nhẹ nhàng nâng tay
Thị vệ lập tức tiến lên trói chặt phụ thân
Hắn thất kinh giãy giụa gào lớn:
“Thả Ta là thừa tướng là quốc trượng Các ngươi dám ”
Ta lạnh nhạt hiệu
Thị vệ nhét giẻ miệng lập tức cắt ngang tiếng kêu la
Lúc từng bóng chậm rãi bước từ màn đêm
Ánh trăng chiếu lên gương mặt bọn họ càng lúc càng sáng rõ
Tất cả tỷ của đều ở đây
Đại tỷ từ lâu đã đón về từ phủ Binh bộ Thị lang
Phu quân của tỷ – đại tỷ phu – cùng đứa con trai nhỏ của họ sắp xếp thỏa trong kinh thành
Giờ đây một nhà ba cuối cùng đã đoàn tụ
Tam tỷ đã sớm hòa ly với con trai tri phủ
Tự gây dựng cơ nghiệp mở ít tửu lâu trong kinh thành
Tứ tỷ và ngũ tỷ khi lão thái giám qua đời cũng tìm phu quân như ý
Tứ tỷ gả cho trạng nguyên khoa
Ngũ tỷ kết duyên với công tử của Quốc công phủ
Năm đó hai tỷ gả cho lão thái giám vô năng
bao giờ dám động đến hai chỉ nâng niu như tiên nữ trời
Mỗi ngày cung phụng đủ thứ trân quý
Chỉ cần các nàng hứng thú cất tiếng ca hát một lần nhảy một khúc vũ
Hắn cũng thể sung sướng đến mức ngất xỉu
Bên ngoài ai cũng cho rằng tứ tỷ và ngũ tỷ về quê dưỡng bệnh một thời gian
Khi trở kinh thành vẫn là tiểu thư cao quý của Vân gia
Lục tỷ và Tiêu Thành Trọng cần
Hai quyết định tiêu dao khắp thiên hạ
Họ đến tận cùng trời đất
Lục tỷ vùng tái ngoại Giang Nam khắp mọi nơi nàng từng mong mỏi
Thất tỷ là tiền đồ nhất
Một ngày nọ vô tình gặp một nam nhân tuấn phố
Nàng liền đánh ngất kéo về phủ giam trong khuê phòng
Mỗi ngày đều thản nhiên sờ tới sờ lui
Cho đến một hôm cửa phòng vô tình mở
Dưới đất dây thừng vứt đầy
Truy hỏi kỹ nàng mới biết…
Nam nhân chính là võ trạng nguyên năm nay
Thất tỷ tức đến mức suýt đập đầu tường
Nàng cứ ngỡ bản thân là thợ săn
Không ngờ từ đầu đến cuối chính nàng mới là con mồi
Cửu đã trở thành nữ quan đầu tiên trong triều
Hiện tại nàng đang quản lý chuyện nội vụ trong cung
Dù còn nhỏ tuổi nhưng nàng làm phong phạm
Đám cung nhân khen ngợi nàng dứt
Tất nhiên trừ nữ quan thiên kim tiểu thư phủ thừa tướng
Hai bọn họ ngày ngày tranh cãi ngừng
Thập thì giấu thân phận lén gia nhập quân doanh
Nàng đợi đến khi bản thân trở thành nữ tướng quân
Mới chịu buông mái tóc dài
“Dọa chết đám thô nhân trong quân doanh”
Ta mọi trong lòng thầm nghĩ—
Ngoại trừ nhị tỷ tất cả đều đã mặt
Ta lệnh cho đào một hố sâu ngoài thành
Lớn đến mức thể chứa cả một gian viện
Sau đó ném phụ thân xuống đáy hố
Hắn ở nguyền rủa chúng lồng lộn tìm đường thoát lên
tất cả tỷ đều thờ ơ
Ta sai mang đến mười mấy rương đầy kim đậu
Chia cho tất cả mọi
Kim đậu tuy nhỏ nhưng ném từ xuống va sẽ đau
Dưới hố sâu phụ thân thét lên thảm thiết
và các tỷ vẫn ung dung
Bàn về chuyện tửu lâu của tam tỷ
Bàn về tướng công của thất tỷ
Cho đến khi đã ném mỏi tay
Phụ thân hố cũng dần câm lặng
Thị vệ mang đến thêm vài trăm thánh chỉ
Chiếu thư sắc phong phụ thân làm tể tướng đã lâu
Ngay từ khi Tiêu Thành Trọng lần đầu giao tấu chương cho đã bắt đầu
Đến bây giờ đã tích cóp đủ
Chắc cũng đủ để chôn phụ thân
Từng đạo thánh chỉ lần lượt ném xuống hố
Sau cùng lệnh: Đốt hết
Lửa bùng lên dữ dội sáng rực cả bầu trời
Chờ đống tro tàn nguội sai lấp hố sâu
Có thể vài ngày
Cũng thể trăm năm
Ai đó vô tình đào lên sẽ hờ hững ném những mảnh xương đã vỡ vụn
Rồi cẩn thận nhặt nhạnh từng mẩu vàng thiêu cháy
Từ nhỏ sách thánh hiền luôn đặt chữ “hiếu” lên đầu
Phụ thân gì đều cho
Kim ngân quyền thế – hề thiếu sót
Còn điều –
Họ Tiêu đời cuối cùng cũng đã
Ta đã hoài thai hơn hai tháng
Tính theo thời gian khi tiên đế vẫn còn tại thế
Tin tức truyền quần thần xúc động đến mức rống giữa triều
Họ ca tụng đây là phúc của hoàng tộc Tiêu thị
Là niềm vui của thiên hạ
Chỉ Tiêu Thành Túc là vui
Hắn xị mặt gục đầu đùi như một con mèo nhỏ đầy u oán
“Hoàng thượng … còn cần đến tình nhân như thần ”
Ta vuốt ve mái tóc khẽ :
“Hậu cung thâm sâu hoàng cung cô quạnh
Trẫm đang độ tuổi sung mãn…”
“Từ nay về Vĩnh Vương nhớ lui tới nhiều hơn”
Nghe ngẩng đầu nụ lan tràn mặt
Một lát vùi đầu xuống nhẹ giọng :
“Chúng … chỉ thể một đứa con ”
“Một đứa thì đã
Dù là nam nữ chúng đều thương yêu như ”
Sáu tháng trưởng nữ của – Tiêu Linh – đời
Vào ngày đầy tháng lập nàng làm Hoàng thái nữ
Tiêu Thành Túc lấy danh nghĩa đến thăm Thái phi thường xuyên cung
Hắn coi Tiêu Linh như bảo vật trong tay sủng ái đến tận trời
Thái phi cũng đã biết thân thế của Tiêu Linh
Thậm chí bà còn quan tâm đến con bé hơn cả – đã sinh nó
Nhờ họ mới thể tâm ý cải cách triều chính
Ta dốc lòng xây dựng nữ học tuyển chọn nữ quan
Vài năm trôi qua trong triều đình nữ quan đã chiếm một nửa
Có triều nhờ khoa cử
Có vốn là danh môn khuê tú từ lâu đã mong làm quan đề cử mà nhập triều
Khi danh tiếng của nữ tướng quân – thập – truyền về kinh thành
Nhiều nữ tử cũng theo gương nàng xung phong nhập ngũ
Ta lập cơ quan giám sát chuyên theo dõi hôn nhân của nữ tử đến tuổi cập kê
Để đảm bảo rằng họ quyền tự do lựa chọn phu quân
Chỉ mong rằng đời —
Sẽ còn những như mẫu thân chết sự tàn khốc của nam quyền
Sẽ còn những như nhị tỷ tài hoa như mà vẫn chết bàn tay của phụ quyền
Và lý do ban đầu tranh đoạt ngôi vị —
Là vì năm bảy tuổi đã từng hỏi nhị tỷ:
“Tỷ tỷ khi nào mới về”
Lục tỷ ôm lòng nhẹ giọng đáp:
“Đợi đến khi thiên hạ nữ tử thể tự cất lời”
-HẾT-