Mệnh phượng giả, đế vương thật - Chương 2
Bọn họ luôn tìm cơ hội để gặp ta.
Kẻ nào kẻ nấy, nhìn qua đều là bậc tài tuấn, phong thái xuất chúng.
Dù khai quốc hoàng đế có tướng mạo không đẹp, nhưng trải qua nhiều thế hệ, những bậc mẫu nghi khuynh quốc khuynh thành cũng có thể sinh ra hoàng tử khôi ngô tuấn tú.
Giống như mẫu thân ta, nàng tuyệt sắc giai nhân, nên mấy tỷ muội chúng ta đương nhiên cũng không kém cạnh.
Ví như ta, dung mạo chỉ đứng sau lục tỷ.
Mấy vị hoàng tử vốn còn bán tín bán nghi, nhưng khi nhìn thấy ta, lại càng thêm chắc chắn.
Tam hoàng tử là con của Trung cung hoàng hậu.
Mẫu gia của hoàng hậu là Trấn Quốc Đại tướng quân.
Hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử, chỉ bởi tam hoàng tử tư chất tầm thường, văn không hay, võ không giỏi.
Nhìn thấy cây san hô cao như giả sơn mà hắn sai người mang đến, thất tỷ cầm búa nhỏ, cộc cộc gõ vào đó, hỏi:
“Phượng Ngữ, thứ này đổi được lương thảo cho đại quân một năm không?”
Thập muội vung một thanh trường thương bằng gỗ, múa vài đường, mũi thương chĩa thẳng vào cây san hô.
“Nếu loại người như vậy làm hoàng đế, thiên hạ bách tính chẳng phải chịu khổ sao?”
Cửu muội cũng gật đầu, châm chọc:
“Cũng chỉ là hạng người giống phụ thân, dựa vào bụng đàn bà mà leo lên thôi.”
Ngoài cây san hô này, tam hoàng tử còn mang đến vô số lễ vật, gần như chất đầy khố phòng Vân phủ.
Ta luôn tránh mặt hắn, nhưng hắn cũng chẳng để tâm.
Ta vốn lạnh lùng, điều này ai cũng biết.
Hiểu rõ ta nhất, chính là ngũ hoàng tử Tiêu Thành Túc.
Hắn là người bị ta từ chối nhiều nhất.
Ban đầu, hắn cũng không để ý đến mệnh phượng của ta, chẳng qua chỉ đến góp vui.
Nhưng sau hai lần tới phủ, hắn bỗng thay đổi.
Từ đó về sau, hắn thường xuyên trèo tường vào phủ.
Mấy lần đều bị thập muội bắt được.
Mỗi lần trông thấy hắn, ta đều tìm cách tránh đi.
Tránh rồi tránh, chẳng ngờ lại tránh ra được một loại ăn ý.
Vì hắn, ta còn bảo phụ thân cho dựng thêm vô số giả sơn, tiểu cảnh trong vườn.
Mỗi lần lẩn tránh hắn, chẳng khác nào đi qua trận đồ bát quái.
Tránh mãi tránh mãi, chân ta cũng dẻo dai hơn nhiều.
Lần này, Tiêu Thành Túc cuối cùng cũng chặn được ta lại.
“Phượng Ngữ, sao muội cứ trốn ta hoài thế?”
Ta lạnh mặt đáp:
“Cút đi.”
Hắn chẳng hề bận tâm, còn ghé sát mặt lại gần, cười nói:
“Trong ba người chúng ta, nhị ca xa hoa trụy lạc, tam ca ngu dốt vô dụng, ai cũng có thể thấy rõ, ta mới là người có cơ hội lớn nhất.”
“Muội đã là mệnh phượng, sao lại cứ né tránh ta, mà lại thân cận nhị ca?”
Ta đặt tay lên đầu hắn, đẩy ra, xoay người đi thẳng vào phòng.
Những gì hắn nói không sai.
Giữa các hoàng tử, hắn có danh tiếng tốt nhất.
Hơn nữa, sinh mẫu của hắn là quý phi được hoàng thượng sủng ái, mẫu tộc còn là trọng thần trong triều.
Ai cũng có thể thấy, hắn chính là người có cơ hội lớn nhất.
Nhưng ta, lại tỏ thái độ thân cận nhất với nhị hoàng tử.
Không chỉ hắn không hiểu, ngay cả phụ thân cũng có chút nghi hoặc.
Nhưng ông ta tin tưởng tuyệt đối vào lời lão Quốc sư.
Cuối cùng, người ta gả, nhất định sẽ là hoàng đế.
Thế nên, phụ thân không chút do dự, đổ bạc về phe của nhị hoàng tử.
Có lẽ danh tiếng của ta quá lớn, hoàng thượng cũng cho truyền ta vào cung.
Thái giám tuyên chỉ vừa rời đi, phụ thân đã đầy mặt vui mừng, gọi ta đến.
“Phượng Ngữ, ta biết con từ trước đến nay đều biết chừng mực.”
“Nhưng dù là thái giám nhỏ nhoi, cũng là quan thất phẩm trước cửa tể tướng. Con cần phải lễ độ chu toàn.”
“Ta đã chuẩn bị cho con ít lá vàng, đừng tiết kiệm, sau này con nhất định vào cung, đường đi lót sẵn bạc không bao giờ thừa.”
Phụ thân nắm lấy tay ta, trông chẳng khác gì một người cha hiền từ.
Ta rút tay ra, có chút ghét bỏ:
“Phượng Ngữ hiểu rồi, sẽ không làm chậm trễ đại sự của phụ thân.”
Làm tể tướng, nắm quyền khuynh thiên hạ, chính là chí hướng cả đời của kẻ vô dụng này.
Ta vuốt ve miếng lá vàng trong tay, nghĩ đến việc tất cả những thứ này đều do lục tỷ dùng thân thể mình đổi lấy từ tay nam nhân.
Có chút buồn nôn.
Nhưng ta cũng không thể làm hoang phí tâm huyết của lục tỷ.
Vào cung.
Từ cung nữ dẫn đường, đến thị vệ trước cổng, ta phát lá vàng rất thuận tay.
Đến cung Hoàng hậu, ta mới biết hôm nay không chỉ diện kiến hoàng đế và hoàng hậu.
Mấy vị phi tần sinh mẫu của các hoàng tử cũng có mặt.
Khách sáo vài câu, ai nấy đều ban thưởng cho ta không ít thứ.
“Được rồi được rồi, tay con bé sắp không cầm nổi nữa rồi.”
Hoàng thượng nhìn thấy ta ôm không xuể, liền mở lời ngăn lại.
Hoàng hậu dịu dàng nói:
“Mau để các cung nhân thu dọn giúp, đừng để Phượng Ngữ của chúng ta bị đè đến mệt mỏi.”
Tề phi, sinh mẫu của nhị hoàng tử, bước đến gần, ánh mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới.
“Thật là một mỹ nhân. Nếu tin đồn truyền đến sớm hơn vài năm, e rằng ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ tin mất.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người liền thay đổi.
Ta lập tức quỳ xuống:
“Nương nương nói đùa rồi, chỉ là lời đồn vô căn cứ, không thể coi là thật.”
Không đợi ai mở miệng, ta lại nói thêm:
“Tề phi nương nương thẳng thắn bộc trực, hẳn là chỉ đang đùa giỡn với thần nữ thôi.”
Vừa giúp Tề phi hóa giải lời nói, sắc mặt Hoàng hậu và Quý phi liền trầm xuống vài phần.
Dù sao, trong lời đồn cũng nói rằng ta thân cận với nhị hoàng tử hơn hẳn những người khác.
Nhưng ta biết rõ, ta chọn ai cũng chẳng thay đổi được gì.
Ngay cả phụ thân cũng không biết, năm đó lão Quốc sư xuống núi không phải vì ngẫu hứng, mà là có người sai khiến.
Mệnh phượng của ta, vốn là giả.
3.
Năm đó, nhị tỷ vẫn chưa chết, vẫn còn rất xinh đẹp.
Trước ngày đại tỷ xuất giá một thời gian, nhị tỷ kéo ta lại, lén lút nói:
“Những lời nhị tỷ nói, có lẽ muội chưa hiểu, nhưng Phượng Ngữ, muội phải ghi nhớ.”
“Số mệnh của các tỷ đã định, chúng ta sinh ra là để người ta chà đạp.”
“Muội không giống bọn tỷ. Khi muội ra đời, nhị tỷ đã cầu lão Quốc sư đến. Chỉ cần nói muội mang mệnh phượng, phụ thân tham lam, nhất định sẽ không tùy tiện định đoạt hôn sự của muội.”
“Nhị tỷ không muốn làm bàn đạp, cũng không muốn các muội trở thành bàn đạp.”
“Nhị tỷ hy vọng, bắt đầu từ muội, số mệnh của tỷ muội chúng ta không còn như loài phù du, không còn bị chôn vùi dưới phụ quyền, dưới nam quyền.”
Nhị tỷ nói rất nhiều, ép ta lặp đi lặp lại từng câu, từng chữ.
Nhưng những gì nàng làm, thực ra không chỉ có thế.
Mẫu thân vốn mắn đẻ, nhưng sau khi sinh thập muội liền không còn mang thai nữa.
Là nhị tỷ đã hạ thuốc tuyệt tự.
Mẫu thân quá nhu nhược, chuyện gì cũng nghe theo phụ thân.
Ngay cả khi nhị tỷ bị đánh chết, bà cũng không dám phản kháng.
Ta nghĩ, nếu nhị tỷ còn sống, có lẽ mẫu thân đã không phải nhảy giếng.
Mẫu thân chết cũng tốt, một người đến cả con mình cũng không bảo vệ được, sống còn có ý nghĩa gì?
Lúc rời khỏi cung, Tiêu Thành Túc lại chặn đường ta.
Hắn cầm trong tay một bó hoa dại không quá dại, rõ ràng là hái từ ngự hoa viên.
Ta không quen đường trong hoàng cung, chạy không thoát hắn, cuối cùng bị dồn vào một gian lương đình, không còn lối ra.
Ta hỏi hắn:
“Ngươi thật sự muốn làm hoàng đế đến vậy sao?”
Hắn đáp:
“Làm hay không không quan trọng, ta chỉ muốn làm phu quân của nàng.”
“Chuyện nhà nàng, người khác không biết, nhưng ta hiểu rõ.”
“Cha nàng bán đi mấy nữ nhi, đổi lấy vinh hoa hiện tại. Nàng dù có mệnh phượng, chẳng qua chỉ là món hàng đáng giá hơn một chút mà thôi.”
“Hiện tại nàng chưa thể phản kháng hắn, nhưng ta có thể giúp nàng.”
Hắn đứng đó, quay lưng về phía ánh sáng, bóng áo gấm đen trên người bị ánh mặt trời chiếu rọi, tựa như phản chiếu sắc màu lấp lánh, rực rỡ vô cùng.
Ta dứt khoát từ chối:
“Không cần. Tiêu Thành Túc, ngươi không phải lựa chọn của ta, cũng không thể trở thành hoàng đế.”
Có lẽ lời này của ta quá nặng nề.
Về sau, hắn không đến tìm ta nữa.
Ta cũng lấy lại chút yên bình.
Nhưng thứ ta muốn, chưa bao giờ chỉ là mạng của phụ thân.
Ta và nhị hoàng tử Tiêu Thành Trọng càng lúc càng thân cận.
Hắn dù háo sắc, nhưng trước mặt ta lại giữ quy củ.
Thường xuyên hẹn ta đến tửu lâu, mỗi lần đều mang theo bộ dụng cụ dùng bữa của riêng mình—đũa bạc, khay ngọc, thìa vàng.
Hắn cũng chẳng hỏi ta thích ăn gì, cứ thế gọi hết tất cả các món trong tửu lâu, nghĩ rằng kiểu gì ta cũng sẽ thích một món trong đó.
Ngoài cái tính xa hoa, thì cũng chẳng có khuyết điểm gì đáng nói.
Háo sắc, đối với một hoàng tử mà nói, chẳng thể xem là nhược điểm.
Thậm chí còn có thể coi là ưu điểm.
Dù sao thì hoàng thượng cũng ba cung sáu viện, ai lại mong con trai mình chỉ vì một nữ nhân mà giữ mình trong sạch?
“Phượng Ngữ, muội xinh đẹp như vậy, sao không cười nhiều hơn?”
Nhị hoàng tử chống tay lên bàn, nhìn ta hỏi.
Ta đáp rất nghiêm túc:
“Ta vốn không thích cười. Nhưng nếu nhị hoàng tử muốn, Phượng Ngữ có thể cười cho người xem.”
Nhị hoàng tử vội vàng khoát tay:
“Thôi thôi, muội cứ vui vẻ là được.”
Ta bật cười.
Nhị hoàng tử này cũng thú vị đấy.
Tam hoàng tử đến đúng lúc nhìn thấy bàn đầy thức ăn, nhưng chỉ bị động vài đũa.
Hắn châm chọc:
“Nhị ca thật biết hưởng thụ.”
Tiêu Thành Trọng không để tâm, chỉ phất tay gọi người mang thêm bát đũa.
“Đương nhiên không bằng tam đệ. Đệ tự coi mình là thái tử, còn phải lo nghĩ xem bá quan và dân chúng nghĩ thế nào.”
Nói rồi, hắn còn liếc ta một cái, ý vị sâu xa.
Ta cũng đứng dậy, hành lễ với Tiêu Thành Thiện:
“Lễ vật của tam hoàng tử, Phượng Ngữ đã sai người gửi trả lại rồi.”