Mẹ Tôi Nói Bà Không Trọng Nam Khinh Nữ - Chương 2
13
Lần này không có chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ quy trình cuộc họp diễn ra rất suôn sẻ.
Công ty giành được đơn hàng, phòng tôi cũng nhận đủ khoản thưởng quý.
Trong thời gian đó, tôi chặn hết toàn bộ thông báo từ phía gia đình, mãi đến khi tiệc mừng kết thúc mới mở ra xem.
Mẹ gọi cho tôi hơn bốn chục cuộc, em trai và em dâu cũng thi nhau bắn tin liên tục.
Thông báo nhảy liên hồi.
Mẹ: 【Châu Châu à, bệnh đau chân của ba con tái phát rồi, giờ con rủng rỉnh chút nào chưa?】
Em trai: 【Chị ơi, tháng này em thiếu tiền trả góp, chị hỗ trợ tí nha?】
Em dâu: 【Cháu trai của chị sắp chào đời rồi đấy, chị làm cô mà không định thể hiện gì à?】
14
Đang xem tin nhắn thì mẹ gọi tới.
Bà cố kìm nén cơn giận:
“Cuối cùng cũng chịu nghe máy rồi!
“Ba con đau chân đến mức không xuống nổi giường! Con định không quan tâm sống chết của tụi này nữa à!”
Tôi giả vờ không hiểu, nghiêng đầu hỏi:
“Mẹ, không phải mẹ bảo mẹ bị đau chân à? Sao giờ lại thành ba?
“Rốt cuộc ai mới là người bị đau chân thế?”
Mẹ nghẹn họng, ấp úng:
“Người già rồi thì bệnh tật nhiều, mẹ với ba con đều đau chân cả.”
Tôi nói:
“Vậy hai người đến chỗ con đi, con đặt lịch khám chuyên khoa cho.”
Mẹ vội vàng từ chối, bảo cứ chuyển tiền là được rồi.
“Viện ở thành phố đắt đỏ, con làm ra tiền cũng đâu dễ, phải tiết kiệm chứ.
“Mẹ quen một ông lang bắc, làm nghề hơn ba mươi năm, chữa bệnh đau chân giỏi lắm.
“Thế này nhé, con chuyển trước cho mẹ năm vạn, thiếu bao nhiêu mẹ tự xoay.”
15
Tôi khó xử nói:
“Nhưng giờ con không còn đồng nào, chưa biết khi nào tiền thưởng mới được phát.
“Hay là mẹ hỏi em con thử xem?”
Mẹ lập tức bác bỏ:
“Nó còn là con nít, tiền đâu mà có?
“Với lại còn đang gánh nợ nhà, áp lực đã lớn lắm rồi.”
Nói xong có vẻ thấy không ổn, mẹ vội dịu giọng dỗ dành:
“Châu Châu à, thật ra ba mẹ cũng không muốn phiền con đâu, nhưng lần này không thể trì hoãn được nữa.
“Mấy hôm nay mưa liên miên, mẹ với ba con đau chân đến mức chẳng ra khỏi cửa nổi.
“Tất cả cũng tại hồi trẻ vất vả quá, mới để lại di chứng như giờ.”
16
Đến khi tôi đồng ý sẽ sớm gom tiền gửi về, mẹ mới hài lòng cúp máy.
Chưa đầy vài phút sau, điện thoại lại đổ chuông – là em dâu.
Cô ta mở miệng là cằn nhằn:
“Chị có thấy mấy tin nhắn em gửi chưa?
“Đây là con của nhà họ Tống đấy! Là cháu ruột của chị! Chị định làm cô mà thờ ơ như vậy sao?”
Tôi lại lặp lại lời cũ:
“Giờ chị đang kẹt tiền, thưởng tháng sau mới phát.
“Vậy thế này đi, em cần mua gì thì cứ mua trước, đến lúc đó chị chuyển tiền bù cho.”
Nửa tiếng sau, em dâu gửi cho tôi cả loạt ảnh chụp đơn hàng.
Nào là xe đẩy, cũi trẻ con, sữa bột em bé, còn có cả một bộ váy hàng hiệu cao cấp cho nữ.
Tổng cộng hết mười vạn.
Quả nhiên vẫn trơ trẽn như mọi khi.
Tôi cười, gửi lại một đoạn tin nhắn thoại:
“Ừ, chị sẽ chuyển đủ tiền cho em.”
17
Sau khi dỗ xong cả hai người, tôi lập tức liên hệ với chủ nhà, báo rằng sẽ không gia hạn hợp đồng sau khi hết hạn vào cuối tháng.
Căn hộ tôi đang thuê là một căn hai phòng nhỏ gần công ty.
Hồi mới đi làm, vì áp lực ở thành phố lớn nên tôi định tìm người ở ghép một phòng đơn.
Nhưng mẹ lại nói, lỡ sau này người nhà lên chơi thì ở nhà còn thoải mái hơn khách sạn.
Thế là tôi cắn răng thuê luôn căn hai phòng.
Trong thời gian đó, em trai và em dâu đến ba lần, ba mẹ thì đến hai lần.
Lần nào tôi cũng xin nghỉ dẫn họ đi chơi, ăn uống đều do tôi chi trả.
Trước khi về còn phải mua đầy đủ đặc sản và quà lưu niệm, gói ghém cho họ mang về.
Thế mà họ luôn miệng than phiền, bảo nhà nhỏ, nệm cứng, ngủ không ngon.
Nói tôi keo kiệt, không có bản lĩnh, chẳng lo nổi cho họ được ở khách sạn năm sao.
18
Hôm sau đi làm, tôi chủ động tìm sếp, xin được chuyển công tác sang chi nhánh.
Công ty đang mở rộng thị trường nước ngoài, cần rất nhiều nhân lực.
Chế độ đãi ngộ tốt, lương cao, chỉ có điều là ở xa.
Và một khi đã ra nước ngoài, ít nhất phải ở lại ba năm.
Trước đây tôi còn lo cha mẹ tuổi cao, sợ ở xa không tiện chăm sóc.
Nhưng giờ thì khác, điều đó lại trở thành một cơ hội để cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ.
Nếu họ xem tôi là túi máu di động, vậy thì tôi sẽ cắt luôn nguồn cung cấp.
19
Suất công tác nước ngoài được duyệt rất nhanh, tôi bắt đầu bàn giao công việc.
Trong thời gian đó, mẹ và em trai lại lần lượt gọi đến vài cuộc điện thoại.
Không ngoài dự đoán, vẫn là những lý do quen thuộc để hỏi xin tiền.
Mẹ nói cậu đột ngột phát bệnh, cần hai mươi vạn để phẫu thuật.
Nhưng rõ ràng tôi vừa thấy chị họ đăng ảnh đi du lịch cả gia đình lên vòng bạn bè.
Em trai thì bảo sắp hùn vốn làm ăn, cần vốn khởi điểm hai mươi vạn.
Mà bạn bè hắn toàn lũ ăn chơi lêu lổng, chẳng thấy có ai ra dáng doanh nhân.
Tôi lờ mờ đoán được — có khi em trai đã gây họa.
20
Tôi lấy lý do không có tiền, mẹ lại bảo tôi nghĩ cách khác.
“Châu Châu, công việc của con tốt như thế, đồng nghiệp chắc ai cũng khá giả.
“Con đi mượn tạm bạn bè trước, đợi có thưởng rồi trả lại sau.
“Cậu thương con nhất, giờ ốm nặng rồi, con không thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”
Tôi khó xử nói:
“Trước đây con đã mượn tiền đồng nghiệp để góp phần đầu, giờ còn chưa trả xong.
“Họ chắc chắn sẽ không cho con vay thêm đâu.”
Mẹ lập tức giục:
“Vậy thì nghĩ cách khác đi!
“Mẹ nghe nói có app vay tiền trên điện thoại, nhanh lắm…”
Tôi ngắt lời:
“Mẹ à, ngành con làm mà dính nợ xấu là mất việc luôn.”
Mẹ lập tức nổi nóng:
“Cái này không được, cái kia cũng không xong, chẳng lẽ con định nhìn cậu con chết à?
“Mẹ mặc kệ, vay ai thì vay, nhanh chóng xoay cho đủ tiền!
“Nếu không thì coi như mẹ chưa từng sinh ra đứa con gái như con!”
21
Nghe giọng mẹ gấp gáp như vậy, tôi càng chắc chắn: em trai chắc chắn đã gây chuyện.
Trước đây mỗi lần xin tiền, họ chưa bao giờ hấp tấp thế này.
Thậm chí nhiều lần còn giả vờ giả vịt kéo dài thời gian để moi thêm được chút nào hay chút đó.
Còn lần này, rõ ràng là đang lo sốt vó vì có cái hố lớn cần lấp gấp.
Không chỉ mẹ sốt ruột, đến cả ba — người luôn vắng bóng — cũng bắt đầu gửi cho tôi một loạt bài viết từ các tài khoản công khai:
【Con cái bất hiếu thường có những dấu hiệu này!】
【Dựa vào con khi về già? Sai lầm lớn!】
【Truyện ngắn: Con gái máu lạnh cuối cùng cũng gặp báo ứng!】
22
Họ càng giục gấp, tôi lại càng kiên quyết một mực nói không có tiền.
“Công ty làm ăn sa sút, lương còn chưa phát, con đến cơm cũng không đủ ăn.
“Con còn định vay mẹ ít tiền xoay tạm đây này.”
Mẹ có vẻ bắt đầu nghi ngờ, giọng đầy giận dữ, nói sẽ không bao giờ nhận tôi là con nữa.
Nhưng tôi biết, bà thể nào cũng sẽ quay lại dỗ dành thôi.
Ba mẹ tuy có lương hưu, nhưng chẳng đáng là bao.
Lại còn phải thường xuyên chu cấp cho em trai, trong tay căn bản không còn dư dả gì.
Muốn vá cái lỗ đó, chỉ có thể nghĩ cách moi tiền từ tôi.
Và đúng như tôi dự đoán.
Hai ngày sau, mẹ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, khóc lóc nói ra sự thật.
“Châu Châu à, em con bị đám lưu manh rủ rê chơi bạc, bị lừa mất hơn hai mươi vạn rồi!
“Giờ biết phải làm sao đây hả con?”
23
Việc em trai gây ra chuyện như thế cũng chẳng có gì bất ngờ.
Từ nhỏ nó đã nghịch ngợm, thời đi học thì mê trốn học, đánh nhau.
Cứ cách vài bữa lại gây chuyện, khiến cả nhà phải đứng ra dọn dẹp hậu quả.
Giờ dù đã có vợ con, nó vẫn lười biếng, chẳng chí thú làm ăn.
Ngay cả sinh hoạt phí hằng ngày cũng phải nhờ ba mẹ chu cấp.
Nhưng mẹ lại luôn khăng khăng cho rằng em trai bị người khác dụ dỗ.
“Chắc chắn là bọn kia bắt nạt nó còn nhỏ, hợp sức lừa tiền nó!”
Em trai năm nay đã hai mươi sáu tuổi, vậy mà trong mắt ba mẹ nó vẫn chỉ là một đứa con nít.
Dù gây ra tai họa lớn đến đâu, cũng luôn là bị lừa, bị dụ, chưa bao giờ tự nhìn lại chính mình.
Còn tôi chỉ lớn hơn nó hai tuổi, nhưng trong mắt họ, tôi phải là người vạn năng, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
24
Mẹ hấp tấp nói:
“Đám côn đồ đó dọa nếu không trả tiền sẽ chặt tay em con!
“Châu Châu, đầu óc con linh hoạt, mau nghĩ cách đi!”
Tôi cười lạnh trong lòng.
Cái gọi là “nghĩ cách”, chẳng qua là đi xoay tiền.
Bà không muốn trực tiếp mở lời, chỉ muốn tôi chủ động đề xuất ra ý tưởng bị móc túi.
Tôi giả bộ khó xử:
“Nhưng con thật sự không thể gom nổi ngần ấy tiền.
“Hay là bán căn nhà trên thành phố đi để ứng phó trước?”
Mẹ lập tức phản đối:
“Không được! Nhà mà bán thì em con ở đâu?”
Tôi liền phản bác lại:
“Nhà cửa quan trọng thật, nhưng không thể bằng con người.
“Nhà mất rồi thì sau này có thể mua lại.
“Lẽ nào mạng sống của em còn không bằng một căn nhà?”
Mẹ ấp úng không đáp được, cuối cùng giận dữ cúp máy.