Mẹ Tôi Lì Xì Cho Con Gái Tôi Bằng Ảnh Của Ngũ Bách - Chương 3
7
Tôi viết một lá đơn tố cáo gửi đến cơ quan của anh cả.
Tố cáo anh ta bất hiếu với cha mẹ.
Anh cả làm việc trong cơ quan nhà nước, gần đây đang trong thời kỳ xét duyệt thăng chức. Chỉ với một lá đơn tố cáo của tôi, tổ điều tra lập tức ngừng xét duyệt, yêu cầu anh ta giải quyết xong chuyện gia đình trước.
Anh cả hầm hầm cầm lá đơn đến tìm tôi hỏi tội:
“Lâm Hà, mày phát điên đủ chưa? Mày rốt cuộc muốn gì?”
Tôi mỉm cười:
“Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ phản ánh sự thật tình hình gia đình mình với tổ chức mà thôi.”
Thấy tôi không bị lay chuyển, anh ta đổi giọng mềm mỏng hơn:
“Tiểu Hà, chúng ta là người một nhà. Anh cả thăng chức rồi cũng sẽ chăm lo cho em và Tranh Tranh, em không cần đối đầu với anh như vậy.”
Trong lòng tôi không khỏi cười lạnh.
Chăm lo cho tôi và Tranh Tranh sao?
Là anh ta ép tôi bỏ học đi làm kiếm tiền, cũng là anh ta ép tôi lấy kẻ ngốc để đổi lấy con đường thăng tiến của mình.
Nếu nói ba mẹ thiên vị, thì anh cả mới thực sự là kẻ độc ác.
Anh ta luôn núp sau lưng ba mẹ, xúi giục họ đứng ra đổi lấy đủ mọi lợi ích cho mình.
Tôi cười lạnh:
“Tôi muốn các người không được sống yên ổn.”
Anh cả bóp cổ tôi, mặt mày dữ tợn:
“Lâm Hà, mày đừng quá đáng.”
“Cảnh cáo mày, dẹp hết mấy trò vặt vãnh của mày đi, nếu không tao có đủ cách để xử lý mày.”
Anh ta ném tôi xuống đất, liếc mắt đầy ẩn ý rồi bỏ đi.
Đêm hôm đó, anh cả đến bệnh viện đóng viện phí.
Mẹ tôi thì đi tìm lãnh đạo đơn vị của anh ta.
Mặc dù vấn đề đã được giải quyết, nhưng vị trí của anh cả đã bị người khác cướp mất.
Vì vậy, mẹ tôi tức giận chạy đến công ty tôi làm ầm ĩ:
“Lâm Hà, đồ vong ân bội nghĩa, hại ba mày chưa đủ, còn hại luôn cả anh mày?”
“Sao mày không chết quách đi cho rồi?”
“Gọi chủ của mày ra đây, tao muốn cho bà ta biết nhân viên của bà ta là thứ người gì.”
Mẹ tôi vốn dĩ là người trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Rõ ràng tôi đã giúp bà giải quyết viện phí cho ba, vậy mà bà vẫn lạnh lùng đối xử với tôi.
Tôi thờ ơ nói:
“Viện phí của ba tôi đã đóng rồi, vậy thì chẳng còn chuyện gì liên quan đến tôi nữa. Sau này đừng tìm tôi nữa.”
Mẹ tôi đứng dưới tầng công ty vừa khóc vừa la hét, định dùng chiêu này ép tôi mất việc.
Nhưng bà ta tính sai rồi.
Tôi là một trong những cổ đông của công ty này.
Chỉ cần tôi không muốn đi, không ai có thể đuổi tôi đi được.
Tôi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt bà, bình thản nói:
“Nếu bà còn đến công ty tôi quậy nữa, tôi sẽ đến đơn vị của con trai bà quậy phá.”
“Dù sao tôi mất việc thì có thể tìm việc khác, nhưng con trai bà mất bát cơm sắt, thì chẳng còn gì nữa đâu.”
Mẹ tôi tức tối nhưng vẫn phải bỏ đi.
Tối hôm đó, Tranh Tranh đang chơi điện thoại trên sofa, tôi ngồi cạnh xử lý công việc.
Đột nhiên, Tranh Tranh chạy lại, giơ điện thoại lên tò mò hỏi:
“Mẹ ơi, có phải bác cả đang đánh ông bà ngoại không? Bà ngoại khóc thảm quá.”
Tôi cầm lấy điện thoại xem, đây là video từ camera giám sát nhà anh cả sao?
Trong video, anh cả đang cầm roi mây quất tới tấp lên người ba mẹ tôi.
“Đều tại hai ông bà già chết tiệt này, hại tôi bị giáng chức.”
“Đồ vô dụng, sao không chết quách đi cho rồi.”
Em gái và chị dâu ngồi bên cạnh cười nói vui vẻ, không ai ngăn cản.
Ba tôi vừa khỏi bệnh, không chịu nổi những trận đòn roi, chỉ sau hai phút đã ngã gục xuống đất không dậy nổi.
Mẹ tôi thấy vậy liên tục van xin, nhưng anh cả giả vờ không nghe, vẫn tiếp tục vung roi quất mạnh lên người họ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi chỉ có thể nói một câu:
“Đáng đời.”
Nhưng không ngờ, ngay ngày hôm sau tôi đã nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Họ nói ba mẹ tôi được đưa vào viện cấp cứu nhưng không ai chăm sóc, yêu cầu tôi đến đóng viện phí và chăm lo cho họ.
Nửa tháng sau, tôi lại bước vào phòng bệnh của ba mẹ.
Hai người vừa thấy tôi thì vừa mừng vừa sợ.
Mẹ tôi thậm chí ôm chầm lấy tôi khóc nức nở:
“Tiểu Hà, con vẫn là tốt nhất, mẹ muốn ở với con, con đưa mẹ về nhà đi!”
Tôi lùi lại một bước tránh khỏi bà, lạnh lùng nói:
“Tôi đến để đưa tiền cho các người.”
Ba mẹ tôi nhìn tôi đầy hy vọng.
Tôi lấy từ trong túi ra một xấp ảnh của Ngũ Bách, ném lên giường bệnh của họ:
“Đây, ở đây có một ngàn tấm, không đủ thì tôi còn nhiều lắm.”
8
Tôi lại bị cư dân mạng công kích.
Họ nói tôi làm ba mẹ tức đến nhập viện, còn dùng ảnh của Ngũ Bách làm tiền viện phí để sỉ nhục họ.
Đám cư dân mạng giận dữ tìm ra địa chỉ nhà tôi, ngày nào cũng canh trước cửa, khi thì hắt sơn, khi thì ném trứng thối vào nhà tôi.
Anh cả và em gái thì lên mạng lớn tiếng kêu gào, bảo tôi phải đón ba mẹ về chăm sóc để chuộc tội.
Anh cả còn đóng vai đứa con hiếu thảo trên mạng, lộ rõ ý định muốn trở thành người nổi tiếng.
Tôi tiện tay mua mấy ngàn lượt xem cho video của anh ta, rồi gọi bạn bè giúp đẩy video lên.
Chẳng bao lâu sau, anh cả trở thành “người con hiếu thảo” nổi tiếng trong vùng, liên tục được phỏng vấn.
Trong khi đó, tôi đã bị cả thành phố lên án là đứa con bất hiếu.
Đi ngoài đường bị người ta chỉ trỏ, ở công ty thì đồng nghiệp lạnh nhạt khinh thường.
Ngay cả các bạn ở trường mẫu giáo cũng nói Tranh Tranh là đồ vong ân bội nghĩa, không muốn chơi với con bé.
Tôi thấy thời cơ đã chín muồi, liền chỉnh sửa lại video từ camera giám sát trong nhà tôi vào đêm Giao thừa và video từ camera nhà anh cả, nhờ một người bạn nổi tiếng trên mạng đăng lên.
Video vừa đăng, cư dân mạng lập tức bàng hoàng nhận ra đã bị lừa.
Những người từng công kích tôi giờ chuyển sang ném phân và rau thối vào nhà anh cả.
Thậm chí có người còn điều tra ra nơi làm việc của anh ta, ngày nào cũng gửi đơn khiếu nại lên lãnh đạo.
Càng bất ngờ hơn, một cư dân mạng còn tố cáo anh cả nhận hối lộ khi làm việc, ép người ta phải đưa tiền nếu muốn xong việc.
Anh cả gặp rắc rối lớn.
Anh ta bị Ủy ban Kỷ luật điều tra.
Sau khi điều tra, vi phạm của anh cả được xác nhận, anh ta bị sa thải khỏi công chức.
Chị dâu thấy anh cả bị sa thải, lập tức đâm đơn ly hôn.
Đến khi anh ta được thả về nhà, chị dâu đã ôm hết tiền bỏ trốn.
Hai đứa cháu trai đói khát khóc lóc thảm thiết ở nhà.
Ba mẹ tôi vì không có tiền đóng viện phí nên bị bệnh viện đuổi ra ngoài.
Họ đến tìm anh cả, nhưng anh ta cho rằng chính họ khiến anh ta mất việc, nên hận họ thấu xương, cầm roi mây đánh đuổi họ ra khỏi nhà.
Họ lại tìm đến em gái, nhưng cô ta đã cùng bạn bè sang nước ngoài kiếm tiền, nhà cửa khóa kín không có ai.
Không còn cách nào khác, họ đành tìm đến tôi.
Nhưng tôi đã bán nhà rồi.
Khi họ tìm đến thì chủ nhà mới đang dọn đồ vào ở.
Mẹ tôi liên tục gửi tin nhắn xin lỗi, cầu xin tôi tha thứ.
Tôi không xóa tin nhắn, cũng không chặn bà, chỉ ngồi xem bà mỗi ngày gửi tin nhắn, nhìn bà sống trong sự day dứt và lo sợ.
Để bà nếm trải cảm giác tôi từng phải chịu đựng khi còn nhỏ.
Một năm nữa lại trôi qua, đến bữa cơm tất niên, tôi đưa phong bao lì xì đỏ thắm cho Tranh Tranh, con bé vui mừng chạy nhảy khắp nhà.
Đúng lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, yêu cầu tôi đến nhận thi thể.
Đến nơi, tôi mới biết, sau khi mất việc, anh cả không có nguồn thu nhập, liền bắt ba mẹ tôi đi làm kiếm tiền.
Nhưng họ đã già, không tìm được việc làm ổn định, đành phải làm thuê lặt vặt khắp nơi.
Sự bất mãn của anh cả ngày càng lớn, đến đêm Giao thừa, vì bữa cơm tất niên mẹ tôi nấu không hợp khẩu vị, anh ta nổi điên chém chết cả hai người.
Anh cả bị bắt.
Thi thể ba mẹ tôi bị bỏ lại ở đồn cảnh sát, không ai đến nhận.
Cuối cùng, cảnh sát tìm được số điện thoại của tôi và yêu cầu tôi đến nhận thi thể.
Mùng một Tết, tôi lo hậu sự cho ba mẹ.
Mùng hai, một số điện thoại lạ gọi đến, tự xưng là em gái tôi – Lâm Tâm, nói rằng cô ta bị lừa sang khu vực Đông Nam Á và cần hai trăm ngàn tệ để chuộc người.
Tôi lập tức cúp máy, suýt chút nữa đã bị lừa.
Đúng là bọn lừa đảo bây giờ tinh vi thật, giọng điệu giả giống đến vậy.
Mùng ba Tết, tôi đưa Tranh Tranh đi thăm mộ chồng đã khuất.
“Anh xem, em và Tranh Tranh sống rất tốt, những kẻ bắt nạt chúng em đều đã biến mất.
Sau này, hai mẹ con em sẽ sống hạnh phúc hơn nữa.”
(Hoàn)