Mẹ Tôi Là Kẻ Cuồng Nuôi Em Trai Giai Đoạn Cuối - Chương 4
8.
Tôi nói với Lý Kim Quế và Lý Kim Hoài rằng hãy cho tôi một tuần để xoay tiền.
Lúc sắp rời đi, mẹ tôi vẫn không cam lòng, dè dặt hỏi:
“Hay là… mẹ và cậu dọn qua đây ở nhé? Dù sao Y Y cũng sắp sinh rồi.”
Tôi cố gắng đè nén cơn giận, nghiêm túc nói:
“Mẹ, con không có 500.000, trong tuần này con sẽ bán nhà để gom tiền cho mọi người.”
Bà ta nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, còn không quên lẩm bẩm:
“Vậy còn 500.000 nữa, sau này mua một căn nhà nhỏ, chúng ta cùng nhau ở.”
Tôi lập tức liên hệ với bên môi giới, nhanh chóng bán căn hộ.
Trường học và trung tâm thương mại đã được xây dựng xong, bây giờ là thời điểm tốt nhất để bán.
Đồng thời, tôi cũng thuê luật sư soạn thảo một thỏa thuận phụng dưỡng.
Toàn bộ số tiền bán nhà, xe cộ và tài sản khác, tôi chuyển hết sang tên bố tôi.
Từ nay về sau, với Lý Kim Quế, tôi chỉ làm tròn nghĩa vụ pháp lý, mỗi tháng chu cấp đúng 500 tệ.
Ở cái huyện nhỏ này, 500 tệ đủ để bà ta thuê một chỗ ở nhỏ, mua ít đồ ăn uống, không chết đói.
Nhưng muốn tục cung phụng cho đám ký sinh trùng kia? Không bao giờ.
Tôi nhanh chóng mua một căn nhà ở thành phố miền Nam, dự định sau khi bố xuất viện sẽ đưa ông đến đó dưỡng già.
Còn với nhà họ Lý, cũng đến lúc thu lưới rồi.
Có luật sư đi cùng, tôi tìm đến nơi nhà họ Lý đang thuê.
Nói đúng hơn, đó chỉ là một cái gara xe ở tầng một.
Không có cửa sổ, không có ánh sáng.
Ban ngày, để tiết kiệm tiền điện, bọn họ thậm chí không dám đóng cửa.
Bụng Y Y đã khá to, cô ta nằm sâu bên trong, dùng một tấm màn vải rách để ngăn cách khu vực riêng.
Còn mẹ tôi và cậu tôi thì ngủ ở ngoài, trên một chiếc giường xếp đơn giản.
Ban ngày, chiếc giường sẽ được gấp lại để làm bàn ăn.
Y Y ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng, bàn tay vô thức xoa bụng.
Thấy tôi xuất hiện, cô ta giật bắn người.
Tôi nở nụ cười:
“Bảo bối à, biểu cô đang đợi cháu ra đời đấy.”
Tôi đưa mẹ thỏa thuận phụng dưỡng, tiện tay lấy lại chìa khóa xe.
Luật sư kiên nhẫn giải thích một hồi, bà ta mới hiểu tiền 500.000 đã không cánh mà bay, xe cũng không còn.
Bà ta gào lên:
“Căn nhà đó mẹ cũng có phần! Mày không có con, vậy thì nhà của mày, mẹ và bố mày đều có quyền thừa kế!”
Luật sư cười bất lực, giải thích:
“Bà Lý, điều bà nói chỉ áp dụng khi thân chủ của tôi qua đời, còn hiện tại, nghĩa vụ pháp lý giữa hai người chỉ giới hạn trong khoản chu cấp này.”
Tôi nhàn nhạt bổ sung:
“Mẹ, đó là trường hợp thông thường. Nhưng con thì khác. Dù con có chết, dù con có đem hết tài sản đi quyên góp, mẹ cũng không nhận được một xu.”
Mặt mẹ tôi tái mét.
Bà ta điên tiết lao đến định cào rách mặt tôi:
“Từ Nghiên! Mày có còn biết xấu hổ không? Chính mày đã phá nát cái nhà này! Sao tao lại đẻ ra cái thứ bất hiếu như mày?!”
Tôi cười nhẹ:
“Đây là nhà của các người, không phải của tôi.”
“À, đúng rồi, tiền bán nhà con đã chuyển hết cho bố rồi. Ông ấy giờ đã có thể đi lại, con sẽ đưa ông ấy đi du lịch khắp nơi.”
Bà ta tóm chặt chìa khóa xe, như đang bám víu vào chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
“Xe này là con tặng cho Thiên Kỳ! Tao chết cũng không để mày lấy lại!”
Tôi phá lên cười:
“Mẹ có bằng chứng không? Con chưa từng tặng ai cả.”
Luật sư đứng cạnh tôi bồi thêm một đòn:
“Bà Lý, tôi đã ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện này. Bà đang cố tình chiếm đoạt tài sản người khác. Thân chủ của tôi hoàn toàn có quyền kiện bà ra tòa.”
Trước mặt tôi, mẹ tôi luôn hống hách, nhưng lúc này, bà ta chẳng khác gì một con chuột nhắt bị dọa cho sợ hãi.
Bà ta tức tối ném chìa khóa xuống đất, rồi ngồi bệt xuống, vừa đấm ngực vừa gào khóc.
Cậu tôi phun một bãi nước bọt xuống đất, chửi rủa:
“Cút đi! Cầm hết đi! Đồ xui xẻo! Cả đời không ai thèm lấy, cũng chẳng đẻ nổi con!”
Tôi xoay chìa khóa trong tay, cười nhạt:
“Không cần cậu lo, lo mà chăm sóc con trai cậu đi. Chủ nợ giờ không phải chỉ đơn giản là đòi tiền đâu, mà có khi còn lôi thận của nó ra bán đấy.”
“Con khốn!”
Cậu tôi điên tiết lao lên định tát tôi.
Tôi nhanh chóng né sang một bên, hắn mất đà va thẳng vào cạnh bàn.
Mẹ tôi vội vàng đỡ hắn dậy, rồi tru tréo:
“Từ Nghiên! Cậu mày bị thương rồi! Tao muốn mày đền mạng!”
Luật sư của tôi không thể nhịn nổi nữa, lạnh lùng lên tiếng:
“Xin lỗi, bà Lý, thân chủ của tôi không hề có bất kỳ hành động gây thương tích nào đối với ông Lý.”
Tôi cười khẩy, nhướng mày:
“Mẹ, cậu còn chưa chết mà mẹ đã bảo con đền mạng rồi? Đang nguyền rủa cậu đấy à?”
Cậu tôi ôm hông đau đớn, nhưng miệng vẫn cứng rắn:
“Con trai tao sắp về rồi! Nhà họ Từ chúng mày, sớm muộn gì cũng tuyệt tự!”
9.
Tôi thắng trận trở về, đưa luật sư đến lấy lại xe.
Vừa đến nơi, tôi không kiềm được sự phấn khích khi nhìn thấy bóng người đang ngồi xổm sau xe.
Tôi biết ngay ai đó sẽ mò đến.
Chiếc xe của tôi có chế độ giám sát từ xa, chỉ cần có vật thể di chuyển trong phạm vi nửa mét, nó sẽ lập tức gửi hình ảnh trực đến điện thoại của tôi.
Chỉ mới mười lăm phút trước, tôi đã nhìn thấy Lý Thiên Kỳ lén lút nấp sau xe, bàn tay phải đút vào túi quần.
Coi như hắn tự tìm đường chết rồi.
Tôi nhờ luật sư đi mua hai chai nước, còn mình từ tốn tiến lại gần xe.
Ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị mở cửa, Lý Thiên Kỳ nhảy bổ ra từ phía sau xe, gào lên như thú dữ:
“Từ Nghiên, con tiện nhân này! Tao giết mày!”
Hắn lao thẳng về phía tôi, đồng thời rút ra một con dao bấm từ trong túi.
Nhưng hắn không có cơ hội.
Tôi rút ngay bình xịt hơi cay, xịt thẳng vào mắt hắn mà không do dự.
Hắn ngã nhào xuống đất, quằn quại đau đớn.
Tôi thản nhiên đá mấy cú vào lưng hắn, mặc cho hắn gào thét như một con dã thú bị dồn vào đường cùng, miệng vẫn liên tục chửi rủa đòi giết tôi.
Tôi lập tức hét lên: “Cứu với!”
Luật sư vội chạy đến.
Khi ấy, Lý Thiên Kỳ đang ngồi bệt dưới đất, hai mắt sưng đỏ, điên cuồng vung vẩy con dao bấm.
Còn tôi, cánh tay đã bị đâm, máu chảy đầm đìa.
Nửa tháng sau, tôi bình phục xuất viện.
Một tháng sau, Lý Thiên Kỳ bị kết án ba năm tù giam vì tội cố ý gây thương tích.
Trên tòa, hắn ta cố làm ra vẻ vô tội:
“Hôm đó tôi chỉ đến thăm vợ con, tiện thể muốn bán cái xe. Tôi thậm chí đã tính trước, nếu không bán được thì tháo ra bán sắt vụn cũng kiếm được một, hai vạn.”
“Tôi đâu ngờ sẽ gặp cô ta.”
“Nhìn thấy cô ta lấy lại xe, tôi tức quá mất kiểm soát.”
Trong phòng xử án, cậu tôi – Lý Kim Hoài – chửi bới điên cuồng.
Hắn nhảy dựng lên, chỉ tay vào tôi, gào thét:
“Đồ sao chổi! Mày hại chết con tao!
“Bọn mày hùa nhau hại nhà họ Lý!
“Mẹ nó chứ, cái phiên tòa này đúng là một vở kịch! Tao kiện, tao kiện lên tận trung ương!”
Thậm chí, hắn còn chửi thẳng mặt thẩm phán, tố ông ấy ăn tiền của tôi.
“Nó chưa chết! Con khốn này chưa chết mà!
“Dựa vào đâu mà con tao phải ngồi tù?!”
Mẹ tôi – Lý Kim Quế – lại chơi bài nước mắt.
Bà ta vừa khóc lóc thảm thiết, vừa nắm lấy tay thẩm phán, nức nở van xin:
“Chúng tôi là một gia đình mà, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, có thể hòa giải được không?”
Vị thẩm phán gần năm mươi tuổi, lần đầu tiên trong đời lộ rõ vẻ khó xử.
Ra khỏi tòa án, luật sư của tôi hạ giọng hỏi:
“Cô Từ, thật ra tôi vẫn thắc mắc… Khi tôi chạy đến, mắt Lý Thiên Kỳ đã bị xịt đến mức không mở ra nổi.”
“Thế thì… làm sao hắn có thể đâm cô được?”
Tôi nheo mắt cười:
“Vậy à? Khi đó tôi sợ quá, chẳng nhớ rõ gì cả.”
Nhưng thật ra… mọi thứ đâu còn quan trọng nữa.
Có mất mới có được.
- Kết
Căn nhà bán được giá tốt, thủ tục điều chuyển công tác cũng hoàn tất.
Tôi nhanh chóng rời khỏi quê nhà, đến chi nhánh mới làm một chức vụ nhỏ.
Còn nhà họ Lý?
Vĩnh viễn bị tôi chặn khỏi cuộc đời.
Dù vậy, một số tin đồn vẫn truyền đến tai tôi.
Không lâu sau, người quản lý tòa nhà trước đây gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.
Video đính kèm:
Lý Kim Quế đứng trên ban công, chuẩn bị nhảy lầu tự tử.
Lý Kim Quế lại mò đến nhà tôi phá khóa.
Bà ta không tin tôi thực sự đã bán nhà, cứ nghĩ tôi lại đang diễn trò như trước.
Xin lỗi, lần này là thật.
Chủ nhà mới không bỏ qua, lôi bà ta ra đánh nhau một trận, quyết đưa bà ta lên đồn cảnh sát.
Thậm chí, lúc cảnh sát đến, bà ta vẫn còn nghĩ họ là diễn viên tôi thuê để hù dọa.
Thế nên, bà ta diễn cảnh tự tử, mong ép tôi xuất hiện, đưa tiền cho bà ta.
Cuối cùng, bị cảnh sát giáo huấn một trận, lại còn phải bồi thường vài nghìn tệ vì làm hư hại tài sản.
Sau đó, bà ta vẫn không chịu bỏ cuộc, diễn tận mấy lần nữa trước cửa nhà người ta, nhưng chẳng ai thèm quan tâm.
Rồi thì chuyện cũng chìm vào quên lãng.
Nghe nói, căn hộ mà họ từng vắt kiệt tiền để mua cuối cùng cũng thành công trình bỏ hoang.
Lý Kim Hoài dẫn theo Y Y đến biểu tình trước cổng dự án mỗi ngày.
Y Y bụng đã vượt mặt, nhưng chủ đầu tư chẳng thèm đoái hoài, mà thẳng tay gọi cảnh sát đến xử lý.
Dù sao cũng là “tiểu vô lại gặp đại vô lại”, nhà họ Lý hoàn toàn không đấu lại bọn lừa đảo chuyên nghiệp.
Cuối cùng, bọn họ nếm thử chính thứ mà họ giỏi nhất – vô sỉ và lừa lọc.
Kết quả?
Cả gia đình cắn răng chuyển vào sống trong tòa nhà hoang, không điện, không nước, gió lùa bốn phía.
Không có toilet, mẹ tôi phải xách thùng phân đi ba cây số mỗi sáng để đổ.
À, còn nữa.
Y Y đã sinh con.
Một đứa con trai mà họ mong chờ bấy lâu – đặt tên là Lý Tuấn Sinh.
Mẹ tôi xem nó như bảo bối, đem toàn bộ 500 tệ tiền chu cấp tôi gửi hàng tháng dâng cho nó.
Bởi vì… nó mang họ Lý.
Ngoài ra, mẹ tôi còn phải lo giặt tã, chăm sóc Y Y ở cữ, lại còn nấu cơm mang đến sòng bài cho cậu tôi.
Bận rộn vô cùng, không còn thời gian quấy rầy tôi nữa.
Còn cậu tôi, sung sướng đắc ý, dành hẳn 300 tệ mua xe đẩy trẻ con cho cháu nội.
Tôi bí mật tạo một tài khoản WeChat, kết bạn với bà Trương – vợ của phó giám đốc Trương.
Vào ngày đầy tháng của Lý Tuấn Sinh, bà Trương dẫn theo một nhóm đàn ông cao lớn, xông thẳng vào nhà họ Lý.
Y Y đang cho con bú, bị túm tóc lôi ra đường.
Quần áo xộc xệch, ăn liền mấy cái tát nổ đom đóm.
Cảnh này bị một số người thích hóng chuyện quay lại, nhanh chóng phát tán lên mạng.
Còn Lý Kim Hoài và mẹ tôi?
Họ chẳng thèm lo cho Y Y, chỉ liều mạng bảo vệ đứa bé.
Nhưng bà Trương là người tuyệt đối không dễ đối phó.
Sau khi đạp gãy xương hai vợ chồng họ, bà ta mới ném cho họ một quả bom chấn động:
“Cái thằng bé này, không phải con nhà họ Lý.”
Tôi có thể tưởng tượng cảnh họ phát điên khi nghe tin này.
Trong tù, Lý Thiên Kỳ biết chuyện.
Hắn bị kích động, gây gổ với bạn tù, cuối cùng bị đá thẳng vào hạ bộ.
Bị thương nặng, phải nhập viện ngay trong đêm.
Nhưng không cứu kịp nữa.
Cả đời này, hắn vĩnh viễn không có con.
Mà lúc này, tôi đang cùng bố ăn cua tuyết ở Hokkaido.
Ông bây giờ là một ông lão giàu có với hơn một triệu tệ trong tay.
Ông nói, tháng sau sẽ đưa tôi đi du lịch Anh quốc.
—— Toàn văn hoàn ——