Mẹ Tôi Là Kẻ Cuồng Nuôi Em Trai Giai Đoạn Cuối - Chương 2
3.
Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi gọi điện đến, than thở rằng Lý Thiên Kỳ bị tước bằng lái và còn bị phạt tiền.
Tâm trạng tôi vô cùng sảng khoái, bình thản nói:
“Vậy thì con lấy xe về nhé.”
Mẹ tôi trong điện thoại giật nảy mình:
“Không có bằng lái thì cứ lái lén một chút cũng đâu có sao, đàn ông mà không có xe thì bất tiện lắm.”
Ha.
Xem ra, cháu trai còn quan trọng hơn cả con ruột.
Nhờ chiếc vòng Van Cleef & Arpels lần trước, thái độ của Y Y với tôi cũng đặc biệt niềm nở.
Chưa đầy hai ngày, cô ta đã chủ động mời tôi đi dạo phố.
Dù bụng vẫn chưa lộ rõ, nhưng Y Y lại chống lưng một tay, tay còn lại đặt trên bụng, ra vẻ một sản phụ thực thụ, rồi sai tôi xách theo một đống túi lớn túi nhỏ.
Từ tinh dầu cho bà bầu đến bình sữa, cô ta mua không chừa thứ gì.
Mỗi lần đến quầy thanh toán, Y Y lại ỏn ẻn đứng sát bên tôi, cuối cùng toàn là tôi phải móc ví trả tiền.
Dù đã chuẩn bị tinh thần bị chém đẹp một phen, nhưng khi thấy chiếc xe đẩy trẻ em giá hơn 3.000 tệ, tôi lập tức lùi bước.
Xin lỗi, tôi không phải kiểu người ngốc nghếch như mẹ tôi.
Cái bẫy này, chỉ là một mồi câu mà thôi.
Nhưng câu cá cũng phải biết chừng mực, đến lúc thu lưới rồi.
Khi đi ngang qua một văn phòng môi giới bất động sản, một thanh niên trẻ mặc vest bảnh bao đưa cho chúng tôi tờ rơi.
“Chị ơi, có muốn tham khảo căn hộ cao cấp cách ga tàu điện ngầm 900 mét không?”
Tôi giả vờ hỏi bâng quơ:
“Bao nhiêu tiền một mét vuông vậy?”
Cậu nhân viên lập tức hứng khởi:
“7.000 tệ, chị ơi, để em nói cho chị nghe, khu này mới mở bán, bên em có hợp tác với chủ đầu tư, có thể lấy giá ưu đãi nhất. Đây chính là lựa chọn số một luôn đấy!”
Tôi liếc nhìn Y Y, khẽ nhếch môi:
“Y Y, chẳng phải cậu nói cậu muốn mua nhà sao? Xem thử đi.”
“Được đó. Nhưng cậu tôi bảo đang mang thai không nên ở nhà mới, phải đợi sinh xong rồi mới mua.” Cô ta có vẻ hơi hụt hẫng.
Nhân viên môi giới lập tức lái xe đến, nhiệt tình đề nghị:
“Chị ơi, mua hay không không quan trọng, mình cứ đi xem thử đã. Xong rồi em đưa hai chị về, mấy túi đồ này nặng quá.”
Tôi kéo Y Y lên xe, giọng điệu có phần khó xử:
“Y Y, đừng trách chị nhiều chuyện, nhưng thực ra nếu bây giờ mua nhà rồi tiến hành sửa sang luôn, qua nửa năm là khí formaldehyde cũng bay đi hết, lúc đó mẹ con em có thể dọn vào ở ngay.”
“Đúng nhỉ…” Y Y như bừng tỉnh.
Tôi tục xúi giục:
“Nhưng mà… sổ đỏ của căn nhà hiện tại, không có tên em đúng không?”
“Đúng vậy! Ông già đó lúc trước còn keo kiệt tiền sính lễ, giờ lại muốn để con tôi sống trong căn nhà cũ rích này sao?!” Y Y nghiến răng nghiến lợi.
Vừa bước vào căn hộ mẫu, Y Y đã sáng mắt lên.
Dĩ nhiên rồi.
Một bên là căn hộ sang trọng được thiết kế theo phong cách Bắc Âu hiện đại.
Một bên là căn nhà cũ kỹ mà bố mẹ tôi đã sống hơn hai mươi năm.
Sự chênh lệch quá rõ ràng.
Cậu nhân viên môi giới cũng hăng hái chào hàng, miệng lưỡi trơn tru.
Thật lòng mà nói, nếu tôi không biết trước khu này sẽ thành dự án “ma”, có lẽ tôi cũng sẽ bị lay động.
“Chị ơi, nói thật, trong cả huyện này không có dự án nào tốt hơn chỗ này đâu. Chị xem, chỉ mất 900 mét là đến ga tàu điện ngầm, trong vòng hai cây số có siêu thị lớn, năm sau phân khu của trường Tiểu học Đông Châu cũng sẽ được xây ở đây.
Hàng thật giá thật, xứng đáng là căn hộ đỉnh nhất!”
Tôi giả vờ trầm ngâm:
“Ừm, nghe cũng không tệ lắm. Chỉ là hiện tại tôi chưa có con, cũng không vội lắm. Y Y, em thấy sao?”
Y Y vẫn ra vẻ cao sang, chống tay lên eo:
“Tôi về bàn với Thiên Kỳ đã.”
Ừ, cứ bàn bạc đi.
Nếu căn hộ này không vừa ý, tôi còn nhiều “lựa chọn tốt” khác cho cô ta.
Có những căn nhà bị che giấu án mạng, có căn chưa có sổ đỏ, có căn giá cả sẽ tụt dốc không phanh…
Tất cả đều đảm bảo khiến người mua rơi vào hố sâu không đáy.
Tất nhiên, đây mới chỉ là bước đầu tiên trong ván cờ này thôi.
4.
Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi gọi điện đến.
“Nghiên Nghiên, nghe nói con đi dạo phố với Y Y mà không chịu bỏ tiền ra, bắt cô ấy – một bà bầu – tự thanh toán hết mọi thứ?”
“Cái gì?” Tôi thực sự không hiểu nổi.
Đống đồ cô ta khuân về hôm qua, có món nào không phải tôi trả tiền sao?
Tôi cạn lời.
“Sao con lại như vậy? Người trong nhà với nhau, cô ấy sắp sinh cháu trai nhà họ Lý rồi. Con làm chị, vậy mà ngay cả một cái xe đẩy trẻ em cũng tiếc, thật là…”
Tôi không nhịn nổi nữa, cắt ngang:
“Mẹ, đống đồ hôm qua Y Y mang về, ít nhất cũng hơn một nghìn tệ, toàn bộ đều là con trả.”
“Lần sau con mua thêm cái xe đẩy nữa đi, coi như quà cho đứa nhỏ. Dù gì đó cũng là cháu trai ruột của con, đừng có keo kiệt quá.”
Bà ta lẩm bẩm, rồi đột nhiên đổi chủ đề:
“À, đúng rồi, cậu con chuẩn bị mua nhà mới cho bọn họ. Con đã bán nhà, trong tay có 600.000 tệ đúng không?”
Tôi khẽ cong môi.
Nhanh như vậy đã mắc câu rồi.
Ngẫm lại lời mẹ tôi nói, ngay cả từ “mượn” cũng không có, trực bắt tôi làm kẻ vác nợ thay.
Thật đúng là mẹ ruột!
Kiếp trước, có lẽ tôi sẽ thấy đau lòng.
Nhưng bây giờ, trái tim tôi đã lạnh ngắt như một con cá đã bị làm thịt suốt mười năm trong siêu thị.
Tôi điềm nhiên đáp:
“Không có.”
Mẹ tôi lập tức hét lên:
“Căn nhà hơn một triệu tệ, con nói bán là bán, vậy mà mẹ chẳng thấy một xu nào! Tất cả lại đem cho cái lão tàn phế kia! Già rồi mà còn phí tiền, con đúng là đã hủy hoại cả đời của Thiên Kỳ!”
Bên kia, bà ta tức giận cúp máy.
Tôi cầm điện thoại, ngơ ngẩn trong giây lát.
Bố tôi sau ca phẫu thuật đã có thể bỏ nạng, tập đi lại một cách chậm rãi.
Hiện tại, ông đang ở viện phục hồi chức năng tại Thượng Hải.
Bác sĩ nói rằng chỉ cần vài tháng nữa, ông có thể đi lại bình thường.
Dù không thể chạy nhảy như thời trẻ, nhưng đi lại hàng ngày sẽ không có vấn đề gì.
Ấy vậy mà, mẹ tôi lại có thể mở miệng nguyền rủa ông như thế.
Đúng là hết thuốc chữa.
Vài ngày sau, Lý Kim Quế xuất hiện trước cổng công ty tôi.
Tôi đưa bà ta vào một quán cà phê gần đó.
Bà ta thở dài, giọng đầy đau khổ:
“Nghiên Nghiên, mẹ thực sự không còn cách nào khác. Y Y nói nếu không mua nhà, cô ấy sẽ phá thai. Con thực sự không còn tiền sao?”
Đôi mắt vẩn đục của bà ta ầng ậc nước.
Tôi bình tĩnh đáp:
“Mẹ, mẹ cũng biết bố con vẫn còn nằm viện, chi phí rất cao. Hơn nữa, hiện tại con không có chỗ ở, mỗi tháng đều phải trả tiền thuê nhà, cũng là một khoản không nhỏ.”
“Nếu con không muốn tốn tiền thuê nhà, thì cứ dọn về nhà ở, chúng ta chen chúc nhau trong thư phòng cũng được.”
Bà ta nhìn tôi đầy mong đợi, chỉ mong tôi tiết kiệm tiền thuê nhà để có thể dốc hết cho cháu trai bà ta.
Tôi mỉm cười:
“Mẹ, con nghĩ Y Y sẽ không đồng ý đâu.”
“Cũng đúng… Người đông quá, Y Y sẽ thấy không thoải mái.”
Mẹ tôi nâng tách cà phê lên, im lặng một lúc.
Rồi bà ta bất ngờ nói:
“Nghiên Nghiên, con có thể khuyên bố con không? Ông ấy bây giờ chỉ nghe lời con. Mẹ muốn bán căn nhà hiện tại, nhưng ông ấy chết sống cũng không chịu.”
Nghe đến đây, tôi thực sự bật cười:
“Bán nhà rồi, tiền để cho Lý Thiên Kỳ hết sao?”
“Thiên Kỳ là anh con, không phải người ngoài! Hơn nữa, Y Y bây giờ đã có con của nhà họ Lý, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà!”
Mẹ tôi bắt đầu nổi nóng.
Tôi kiên nhẫn hỏi:
“Vậy nếu bán nhà rồi, mẹ sẽ ở đâu?”
Bà ta chẳng hề do dự, thản nhiên đáp:
“Thiên Kỳ sẽ nuôi mẹ. Còn cái lão tàn phế kia, con tự nghĩ cách đi.”
Tôi không nhịn được mà cười lạnh.
Bà ta nghĩ xa thật đấy.
Xem ra, bà ta vẫn chưa biết Thiên Kỳ và Y Y đã lên kế hoạch đá bà ta ra khỏi nhà.
Không muốn lãng phí thêm thời gian với bà ta nữa, tôi thẳng thừng nói:
“Mẹ, con nghĩ bố sẽ không đồng ý bán nhà đâu. Chuyện này, con không dám cũng không muốn khuyên ông ấy.”
Tôi mỉm cười nhìn bà ta:
“Khi bố con bị thương, mẹ không chịu bán nhà lo liệu. Vậy mà bây giờ, lại muốn bán nhà để nuôi Lý Thiên Kỳ?”
Ánh mắt mẹ tôi tràn ngập sự chán ghét:
“Lúc nào cũng lật lại chuyện cũ!”
“—Vậy thì ly hôn đi!”
5.
“Căn nhà này chia đôi, tôi lấy một nửa tiền, vậy là được chứ gì? Dù sao thì ông ta cũng tàn phế rồi, còn người phụ nữ xui xẻo nào muốn chăm sóc nữa đâu.”
“Đây là thỏa thuận ly hôn, con mau mang cho bố ký đi.”
Bà ta rút ra một xấp giấy tờ nhăn nhúm từ trong túi, không buồn ngoảnh lại mà rời đi ngay lập tức.
Chuyện ly hôn, tôi và bố đã bàn bạc từ lâu.
Lý do tôi che giấu chuyện ông sắp hồi phục chính là để cắt đứt hoàn toàn mối nghiệt duyên này.
Quả nhiên, Lý Kim Quế sốt ruột muốn rũ bỏ người chồng “tàn phế” này.
Nhưng muốn chia nhà theo tỷ lệ năm mươi – năm mươi ư?
Nực cười.
Căn nhà này, tiền đặt cọc do ông bà nội tôi trả, còn bố là người đã gánh hết khoản vay.
Mẹ tôi không chỉ không đi làm, mà còn liên tục bòn rút tiền trong nhà để đưa cho gia đình cậu.
Nhiều năm qua, bà ta âm thầm chuyển tiền về nhà mẹ đẻ từng chút một, như kiến tha mồi.
Tính tổng lại cũng phải ba, bốn trăm nghìn tệ.
Bố tôi là người trọng tình nghĩa, luôn đặt trách nhiệm lên hàng đầu.
Dù mẹ tôi đã vắt kiệt mọi tình cảm giữa họ, nhưng ông vẫn quyết định nhượng bộ, đồng ý chia cho bà ta 30% giá trị căn nhà.
Tất nhiên, con số này còn xa mới đạt đến kỳ vọng của bà ta.
Bà ta gào khóc trong điện thoại, giọng the thé:
“Tao vì cái nhà họ Từ này làm trâu làm ngựa bao nhiêu năm, mà giờ chỉ cho tao 200.000 tệ, coi tao là ăn mày à?!”
Tôi bình tĩnh giải thích:
“Mẹ, 200.000 không phải là ít.”
“Đồ con bất hiếu! Tụi mày muốn ép tao chết đúng không?!” Bà ta tục gào thét, “Cho tao 300.000, ngày mai tao ký!”
“Vậy thì chỉ có thể kiện ra tòa thôi.” Tôi đáp nhẹ nhàng.
“Tôi đã hỏi luật sư rồi, nếu mẹ kiện, khả năng cao mẹ chỉ nhận được 100.000 tệ.”
Bên kia, giọng cậu tôi vang lên:
“Ly hôn đi! Ly xong anh sẽ giới thiệu cho em một ông già tốt hơn!”
Bà ta chần chừ một lúc, rồi nghiến răng nói:
“200.000 thì 200.000! Cả nhà họ Từ tụi mày chết không có chỗ chôn! Từ Vĩnh Niên, ông cứ mục rữa trên giường đi, chẳng ai thèm ngó đâu!”
Cuối cùng cũng chấm dứt.
Bố tôi trông mệt mỏi vô cùng.
Ông khom lưng chậm rãi bước vào phòng tập vật lý trị liệu, bóng lưng gầy guộc đến xót xa.
Lúc này, nhân viên môi giới bất động sản – Tiểu Giang nhắn tin WeChat cho tôi:
“Chị ơi, họ đặt cọc rồi. Cảm ơn chị đã giúp đỡ, em đã nói với họ rằng hôm nay là ngày cuối cùng của chương trình khuyến mãi, thế là họ vội vội vàng vàng đem tiền đến ngay.”
Tôi gửi một icon “like”.
“Đó là nhờ em biết cách làm việc thôi.”
Sau đó, tôi xóa số liên lạc của cậu ta.