Mẹ Kế Ác Độc Không Sụp Đổ Nhân Thiết - Chương 4
22
Mất tiền lại mất cả người.
Hệ thống bị tôi mắng cho không dám xuất hiện.
Vì vậy, tôi đem toàn bộ cơn giận trút lên người Lục Kinh Hàn.
Khi anh ta đưa thẻ lương cho tôi, tôi cố tình quăng thẳng vào mặt anh ta:
“Thẻ lương á? Có bao nhiêu tiền chứ?”
Có bằng một nghìn vạn của tôi không?
Nghĩ đến việc tôi vất vả làm nhiệm vụ cuối cùng lại tay trắng, tôi càng tức điên:
“Tôi muốn ly hôn với anh!”
Lục Kinh Hàn nhìn tấm thẻ dưới đất, nhướn mày:
“Không nhiều lắm, vài trăm tỷ thôi.”
“Dưới tên anh còn vài sản nghiệp khác nữa.”
Tôi: …
Hệ thống lén ló đầu ra:
“Ký chủ, nam chính siêu giàu đấy!”
Lục Kinh Hàn khẽ cười:
“Về nhà với anh, tất cả đều là của em.”
Tôi: …
Con cái cũng đã ba đứa rồi, còn có thể làm gì nữa đây?
Thôi thì sống tạm qua ngày vậy!
Phiên ngoại 1: Lục Kinh Hàn
Ban đầu, Lục Kinh Hàn cưới Đường Đường vì hai lý do:
Thứ nhất: Đường Đường đồng ý chăm sóc ba đứa con của anh.
Thứ hai: Đường Đường không giống người khác chỉ nhắm vào con người anh, cô hoàn toàn nhắm vào tiền của anh.
…
Nhưng lần này về nhà, anh phát hiện một điều thú vị.
Đường Đường hình như đã thay đổi thành một người khác.
Phiên ngoại 2: Đường Đường
Đường Đường đã sống nửa đời trong sự giàu sang của thiên kim tiểu thư.
Vào sinh nhật 18 tuổi, nhà cô phá sản.
Người cha yêu thương cô nhảy lầu tự tử, người mẹ thương cô tự sát.
Để lại cô một mình trên đời.
Nhà cửa bị siết nợ, cô thậm chí không còn nơi để về.
Những người bạn trước đây sợ cô mượn tiền nên tuyệt tình cắt đứt quan hệ.
Những đứa trẻ từng được gia đình cô giúp đỡ thì gọi điện mắng chửi cô, bảo cô không có tiền mà còn bày đặt làm đại gia.
Tối hôm đó.
Cô dùng số tiền cuối cùng mua thuốc ngủ, chuẩn bị kết liễu cuộc đời.
Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Ký chủ, xin chào. Cô có muốn làm mẹ kế độc ác không?”
Phiên ngoại 3: Về cách xưng hô
Sau khi sở hữu vài trăm tỷ và vô số tài sản,
Đường Đường cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng không tệ.
Cô thảnh thơi dựa trên ghế sofa, sai bảo cậu con trai cả trời cho:
“Lục Cẩu Đản, rót cho mẹ cốc trà.”
Lục Kinh Hàn đang làm việc bên cạnh lần đầu nghe thấy cách gọi này, nhướn mày:
“Lục Cẩu Đản?”
“Cho anh một cốc luôn.”
Lục Vọng: …
Không chỉ có Lục Cẩu Đản, mà còn có Lục Thiết Trụ và Lục Tam Nha.
Buổi tối, sau khi vận động đêm xong,
Lục Kinh Hàn vuốt ve Đường Đường đầy mồ hôi:
“Em đặt biệt danh cho anh đi.”
Mặc dù anh rất thích nghe Đường Đường gọi mình là “chồng yêu”,
Nhưng biệt danh thì không bao giờ là thừa.
Chỉ là đừng giống biệt danh của ba đứa con anh thôi.
Đường Đường đảo mắt khinh bỉ:
“Vậy anh là Lục Bất Hưu.”
Chết tiệt.
Không có ngày nào được nghỉ ngơi cả.
Cô không hiểu sao Lục Kinh Hàn ban ngày đi làm, ban đêm về nhà lại có nhiều sức lực như vậy.
Đúng là phiền chết đi được!
Làm mẹ kế độc ác cũng là nghề nguy hiểm cao độ!
Phiên ngoại 4: Lục Vọng
Trước đây, Lục Vọng cảm thấy Đường Đường là người phụ nữ độc ác nhất trên thế gian.
Mỗi ngày ngoài mắng chửi thì là đánh đập cậu ta.
Bây giờ, Lục Vọng cảm thấy, thà mỗi ngày bị đánh còn hơn.
Còn hơn là để Đường Đường đi họp phụ huynh, rồi ngay trước mặt cả lớp gọi cậu ta là “Lục Cẩu Đản”.
Nếu không thì đã không dẫn đến chuyện —
Cậu ta đi rót nước, bạn học chào:
“Bạn Cẩu Đản, đi rót nước à!”
Cậu ta đi lấy cơm, bạn học chào:
“Bạn Cẩu Đản, đi ăn cơm à!”
Cậu ta đi vào nhà vệ sinh, bạn học nói:
“Bạn Cẩu Đản, đi vệ sinh à!”
Cậu ta đi nhận bài kiểm tra, giáo viên nói:
“Bạn Cẩu Đản, phiền bạn nhé!”
Lục Vọng: …
Nếu thời gian có thể quay ngược lại,
Cậu ta chắc chắn sẽ không chọn để Đường Đường đi họp phụ huynh!
…
Cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc tan học, Lục Vọng thở phào nhẹ nhõm.
Đón em trai em gái về nhà, quản gia mở cửa:
“Thiếu gia Cẩu Đản, cậu đã về rồi!”
Lục Vọng: …
Phiên ngoại 5: Lục Châu
Người mà Lục Châu thích nhất chính là Tôn Ngộ Không.
Câu nói mà cậu yêu thích nhất là: “Rồi sẽ có một ngày, vị anh hùng cái thế của cậu sẽ khoác áo giáp vàng chói lọi, cưỡi mây ngũ sắc đến đón cậu.”
Vì vậy, khi bị vu oan ăn cắp tiền và còn bị tát một cái đau điếng,
Điều duy nhất hiện lên trong đầu cậu là:
“Rồi sẽ có một ngày, mẹ của mình cũng sẽ khoác áo giáp vàng, cưỡi mây ngũ sắc đến đánh bại hết những kẻ bắt nạt mình!”
Cho đến khi Đường Đường thật sự xuất hiện.
Cô ấy không chỉ đánh bại thằng béo, mà còn đánh bại cả mẹ của thằng béo!
…
Nhưng khi cậu kể lại chuyện này cho đám bạn nghe, không ai trong số họ tin cậu, còn làm mặt xấu trêu chọc:
“Đồ nói dối, mẹ tớ bảo cậu rõ ràng là một đứa mồ côi!”
“Nếu cậu có mẹ, tại sao mẹ cậu chưa bao giờ đến đón cậu chứ!”
“Đồ nói dối! Không chơi với cậu nữa!”
Lục Châu ấm ức vô cùng, lớn tiếng phản bác:
“Tớ không nói dối, tớ có mẹ thật mà!”
“Chảnh chọe! Cậu chẳng có mẹ đâu!”
“Chúng tớ không tin đâu!”
“Đi thôi đi thôi! Không chơi với đồ nói dối nữa!”
Chẳng ngờ bọn chúng chưa kịp chạy được bao xa thì đã bị ai đó túm cổ áo lôi lại.
“Chạy đi đâu thế?”
Đường Đường mỉm cười nhìn chúng.
“Mẹ!”
Đôi mắt Lục Châu sáng rực lên, vội vàng chạy tới nắm lấy tay Đường Đường.
Đường Đường xoa xoa má cậu:
“Con trai ngoan.”
Đám bạn nhìn nhau ngơ ngác.
Thì ra Lục Châu không nói dối thật!
Hơn nữa mẹ của Lục Châu còn xinh đẹp nữa chứ!
Nhưng người mẹ xinh đẹp ấy lập tức véo má từng đứa trong bọn chúng, đe dọa:
“Sau này nếu để tôi thấy mấy đứa bắt nạt Lục Châu, gặp đứa nào đánh đứa đó!”
Lục Châu tự hào ưỡn ngực.
Mẹ của cậu chính là người lợi hại nhất!
Phiên ngoại 6: Lục Tuyết
Hôm nay cô giáo bảo tôi viết bài văn.
Đề bài là — “Mẹ của tôi”.
Mẹ của tôi tên là Đường Đường.
Mẹ rất xinh đẹp, nhưng cũng có chút kỳ lạ.
Mẹ luôn nói mình là mẹ kế độc ác.
Mẹ kế độc ác là gì nhỉ?
Tôi chạy đi hỏi anh trai, anh bảo tôi bớt đọc tiểu thuyết lại.
Nhưng tôi đâu có đọc đâu.
Tôi mới chưa đến mười tuổi, tiểu thuyết phức tạp lắm mà.
Tuy tôi không hiểu mẹ kế độc ác nghĩa là gì, nhưng tôi biết mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian.
Mẹ thơm thơm mềm mềm, còn biết tết cho tôi những bím tóc thật đẹp.
Tôi thích mẹ nhất trên đời ~~~~
Phiên ngoại 7: Hệ thống
Trong giới hệ thống, một hệ thống khi trưởng thành phải được liên kết với ký chủ.
Nếu không sẽ trở thành hệ thống hoang không ai cần.
Và sẽ bị người khác cười nhạo!
Đây là lần đầu tiên hệ thống làm nhiệm vụ, nên cha chủ thần của nó đích thân chọn một nhiệm vụ đơn giản cho nó.
Chỉ cần tìm được một ký chủ làm mẹ kế độc ác, sau đó bị nam chính đuổi ra khỏi nhà là hoàn thành nhiệm vụ!
Nhưng hệ thống lang thang nhân gian suốt sáu ngày mà không ai chịu liên kết với nó.
Nếu trong vòng một tuần không liên kết được ký chủ, sẽ bị phán định là thất bại.
Nó thất vọng quay về giới hệ thống.
Nó cảm thấy mình đúng là một hệ thống vô dụng.
Bạn bè cùng trang lứa đều dễ dàng tìm được ký chủ khi làm nhiệm vụ, chỉ có nó… không có nổi một ký chủ.
Đang lúc hệ thống lén lau nước mắt, cha chủ thần của nó xuất hiện.
Hệ thống ngước nhìn cha, ủ rũ cúi đầu:
“Cha, con xin lỗi.”
“Có lẽ con không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Có lẽ những hệ thống khác nói đúng, nó căn bản không xứng đáng làm con của cha chủ thần.
Nhưng không ngờ cha nó không hề tức giận, ngược lại còn xoa đầu nó:
“Chẳng phải vẫn còn một ngày nữa sao?”
“Biết đâu lần này con sẽ thành công thì sao?”
“Khi xưa cha cũng từ một hệ thống nhỏ bé chẳng có gì mà leo lên vị trí ngày hôm nay đấy.”
“Cha tin rằng con cũng làm được.”
“Nếu không được, cha sẽ dẫn con đi gặp ông nội Thiên Đạo của con.”
Nghĩ đến ông nội Thiên Đạo luôn yêu thương mình, cơ thể nhỏ bé của hệ thống bỗng tràn đầy sức mạnh!
Cha nói đúng, chưa đến giây phút cuối cùng thì không được bỏ cuộc!
…
Hệ thống trở lại nhân gian.
Cuối cùng, nhờ sự cố gắng của mình, nó đã tìm được ký chủ đầu tiên.
— Đường Đường.
Về sau, hệ thống đã đạt được thành tựu.
Trải qua vô số ký chủ, nó vẫn không quên Đường Đường.
Vì vậy —
Vào một ngày đẹp trời, nó quyết định tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, đến thăm Đường Đường.
Chỉ là không biết Đường Đường còn nhớ nó không.
Hệ thống hóa thành hình người, lén lút nấp ngoài biệt thự nhìn vào, nhưng chẳng thấy gì cả.
Đang lúc thất vọng thở dài, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Cậu là ai?”
Hệ thống quay đầu lại, đối mặt với Đường Đường và Lục Kinh Hàn cùng ba đứa con, cả nhà năm người đang âm u nhìn nó.
Hệ thống: …
“Tôi… Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Không ngờ lời vừa thốt ra, Đường Đường đã kinh ngạc trợn tròn mắt:
“Hệ thống?!”
Hệ thống sững sờ: “Cô nhận ra tôi?”
Đường Đường đảo mắt:
“Nhảm nhí! Nhưng cậu hóa thành người rồi à?”
“Mặc dù là trẻ con, nhưng trông cũng dễ thương phết nhỉ!”
Vì giới hệ thống khác với nhân gian mà!
Sau này nó sẽ lớn lên thành người lớn!
Nhưng còn chưa kịp giải thích, má nó đã bị Đường Đường véo chặt:
“Đúng lúc cả nhà đang ra ngoài ăn, cậu cũng đi cùng luôn đi!”
…
Ngày tháng hạnh phúc của nam nữ chính trôi qua thật chậm rãi.
Đường Đường từng suýt tự tử cũng đã có được hạnh phúc thuộc về mình.
“Hoàn”