Mẹ Kế Ác Độc Không Sụp Đổ Nhân Thiết - Chương 3
18
Nhìn diễn biến kỳ quặc này, tôi không khỏi chìm vào suy nghĩ.
Tại sao ba đứa nhóc không khóc lóc chạy tới ôm ba nó mách tội tôi?
Cuối cùng, tôi quy hết mọi chuyện là nhờ tôi có mặt ở đây.
Ba đứa nhóc sợ mách tội trước mặt tôi sẽ bị tôi – bà mẹ kế độc ác này trả thù thê thảm.
Xem ra phải ra tay từ phía Lục Kinh Hàn mới được.
Nghĩ thông suốt rồi, tôi lập tức lên lầu tìm Lục Kinh Hàn:
“Chồng yêu ~”
Lục Kinh Hàn đang trải giường liếc nhìn tôi một cái:
“Sao vậy?”
Tôi: “… Anh có cảm thấy trong nhà có gì thay đổi không?”
“Có.”
Trước ánh mắt đầy mong đợi của tôi, Lục Kinh Hàn chậm rãi mở miệng:
“Trong nhà thiếu nhiều đồ quá, trống trải hẳn, có trộm đột nhập à?”
Tôi: …
Đúng là lỗi của tôi thật.
Khi dọn đồ còn không tha cả cái lược.
Ai bảo mấy cái lược nhà anh ta đều đáng giá cả vạn tệ chứ!
Nhưng mà chuyện này không quan trọng.
Tôi vội lấy lại tinh thần:
“Thật ra trong thời gian anh đi vắng, người nhớ anh nhất là mấy đứa nhỏ.”
“Đặc biệt là Lục Vọng, nó có rất nhiều tâm sự muốn nói với anh.”
Lục Kinh Hàn im lặng một lúc:
“Thật sao?”
18
“Tất nhiên là có chứ!”
“Anh vào thư phòng trước đi, em sẽ bảo bọn trẻ lên tìm anh tâm sự.”
Trong ba đứa, Lục Vọng hận tôi nhất.
Đẩy nó lên mách tội là chắc chắn nhất.
Để đề phòng bất trắc, trước khi đẩy nó vào thư phòng, tôi giơ nắm đấm lên đe dọa:
“Lục Cẩu Đản, bây giờ ba cậu đã về rồi.”
“Cậu có gì ấm ức cứ thoải mái mà kể hết cho ba cậu nghe.”
“Tốt nhất là kể hết toàn bộ những chuyện đã xảy ra gần đây cho ba cậu nghe!”
Tốt nhất là tối nay tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà luôn!
Lục Vọng liếc nhìn nắm đấm của tôi, hừ lạnh một tiếng rồi bước vào thư phòng.
Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của cậu ta, lòng tôi không khỏi vui mừng.
Chắc ăn rồi!
Chỉ có điều cách âm của thư phòng quá tốt.
Tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào tố cáo tội lỗi của tôi.
Sau năm tiếng dài đằng đẵng, hai cha con cuối cùng cũng bước ra.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi đã thấy ánh mắt lạnh như băng đầy sát khí của Lục Kinh Hàn.
Tôi dồn hết sức diễn xuất tiến lên, nắm tay anh ta:
“Chồng yêu, hai cha con nói chuyện vui vẻ chứ?”
Tiếp theo chỉ cần chờ Lục Kinh Hàn hất tôi xuống đất,
Mắng tôi là người phụ nữ độc ác, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tôi kích động đến run cả người, cho đến khi Lục Kinh Hàn dịu dàng nắm lấy cổ tay tôi:
“Vui lắm.”
“Chỉ là thời gian anh vắng nhà, em vất vả rồi.”
Tôi: ?
Khoan đã.
Tôi ngơ ngác hỏi: “Vất vả cái gì cơ?”
“Lục Vọng đã kể hết với anh rồi, là em đã đưa nó ra khỏi đồn cảnh sát, giúp Lục Châu giải oan, còn giúp Lục Tuyết xử lý tên thầy giáo khốn nạn.”
Tôi: “… Nhưng tôi ép bọn trẻ uống sữa.”
“Em thật có tâm, quan tâm đến sức khỏe của bọn trẻ như vậy.”
“Tôi còn đánh chúng nữa.”
“Trẻ con nghịch ngợm, em dạy dỗ là đúng rồi.”
“Tôi còn bắt chúng hầu hạ tôi.”
“Anh biết em đang rèn luyện cho chúng tính tự lập.”
Tôi: …
“Đường Đường, mặc dù bọn trẻ được anh đưa về, nhưng anh cảm nhận được giờ chúng mới thực sự hòa nhập với gia đình này.”
“Tất cả đều nhờ công lao của em.”
“Cảm ơn em.”
Tôi: …
19
Lục Kinh Hàn vui mừng, còn tôi thì như trời sập xuống đầu.
Đã hai ngày kể từ khi Lục Kinh Hàn trở về, tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng:
“Hệ thống, tôi phải làm sao đây?”
Hệ thống cũng lần đầu gặp phải tình huống này.
Chẳng lẽ tôi phải bỏ lỡ một nghìn vạn sao?
Đang lúc tôi đau lòng muốn chết, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chửi bới chói tai:
“Đường Đường là cái thá gì! Dựa vào đâu mà cô ta không cho tôi vào là tôi không vào được?”
“Tôi đến tìm Kinh Hàn! Tôi biết nó đã về rồi!”
“Đồ người làm chó má! Cút ra!”
Tôi nhìn ra ngoài, quản gia xấu hổ cúi đầu xin lỗi:
“Phu nhân, xin lỗi, tôi không ngăn được bà ấy.”
Vừa dứt lời, bác hai đã cười nhạo:
“Cô ta sắp không còn là phu nhân nữa rồi.”
“Đường Đường, không ngờ tao lại quay về chứ gì!”
“Những ngày tháng tốt đẹp của mày chấm dứt rồi, tao đã nói hết với Kinh Hàn chuyện mày ngược đãi bọn trẻ rồi, đồ đàn bà độc ác! Biết điều thì mau nhường lại vị trí bà chủ nhà họ Lục đi!”
“Tao đã tìm người mới cho Kinh Hàn rồi!”
Vừa nói, bà ta kéo ra một cô gái trẻ bằng tuổi tôi.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, e thẹn cúi đầu.
“Ký chủ, cô ta chính là nữ chính!!”
Hệ thống phát ra âm báo khẩn cấp.
Nhưng tôi chỉ nghe thấy một điều:
“Bà vừa nói sẽ để Lục Kinh Hàn đuổi tôi ra khỏi nhà?”
“Đúng vậy!”
Ai nói bà ta xấu xa chứ, bà ta tốt quá rồi còn gì!!
Tôi xúc động che mặt khóc nức nở:
“Nếu vậy, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại ngôi nhà này nữa.”
Tôi vơ lấy hành lý chuẩn bị rời đi.
Không ngờ lại đụng ngay Lục Kinh Hàn vừa về đến nhà, anh ta ngạc nhiên nhìn hành lý của tôi:
“Em định đi đâu?”
Bác hai lập tức thay đổi sắc mặt:
“Kinh Hàn, tôi đang định giúp anh đuổi người phụ nữ này ra khỏi nhà đây!”
“Hôm nay bác hai sẽ giới thiệu cho anh một người tốt hơn!”
“Tiểu Khả, mau gọi người đi.”
Nữ chính e lệ liếc nhìn Lục Kinh Hàn, giọng ngọt ngào mềm mại:
“Hàn ca ca.”
Lục Kinh Hàn: …?
Lục Vọng vừa tan học về nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng hỏi:
“Ba, ba định ly hôn với mẹ à?”
“Nếu vậy thì con sẽ đi cùng mẹ.”
Lục Kinh Hàn: ?
Lục Châu lập tức giơ tay:
“Con cũng vậy.”
Lục Tuyết bấu lấy dây đeo cặp, do dự nhìn Lục Kinh Hàn một cái rồi nhỏ nhẹ nói:
“Ba, con sẽ quay về thăm ba.”
Lục Kinh Hàn tức đến bật cười.
20
Trong khách sạn.
Tôi và ba đứa nhóc nhìn nhau không nói nên lời.
Tin tốt: Chạy thoát rồi.
Tin xấu: Kéo theo ba cái “của nợ” này.
“Hệ thống, tôi tính là hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
Hệ thống: “Tính là bắt cóc con của nam chính.”
Tôi: …
Đang suy nghĩ xem làm thế nào để xoay chuyển tình thế thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Chắc chắn là Lục Kinh Hàn! Hệ thống! Tôi phải làm gì đây?”
Hệ thống:
“Cái đó… Cô cố gắng cầm cự một chút, tôi đi tìm cha chủ thần của tôi đây!”
Tôi: ?
Cửa phòng bật mở.
Lục Tuyết nắm chặt tay tôi, nhỏ giọng:
“Mẹ ơi, ba có vẻ hơi đáng sợ.”
Sao không đáng sợ được cơ chứ?
Tôi vừa bắt cóc ba đứa con của anh ta mà.
Rõ ràng là anh ta đến để tính sổ với tôi rồi.
Còn chưa kịp mở miệng, Lục Kinh Hàn đã thẳng tay ném ba đứa con ra ngoài.
Tiếp theo chính là lượt của tôi rồi.
Tôi nuốt nước bọt:
“Anh… anh định làm gì?”
Lục Kinh Hàn nhướn mày:
“Em nghĩ sao?”
Tôi: …
Xem ra không phải người tốt rồi!
Tôi xoay người định chạy, nhưng lại bị Lục Kinh Hàn dễ dàng đè lên tường:
“Đường Đường, anh nhớ sau khi cưới xong, anh liền đi công tác nhỉ?”
Tôi giãy giụa không thoát, nghiến răng:
“Thì sao?”
Lục Kinh Hàn cúi người, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Vừa hay phòng tân hôn vẫn chưa động đến.”
“Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa.”
Tôi: ?
21
“Đường Đường, anh biết anh không nên nghi ngờ em khi bác hai nói em ngược đãi bọn trẻ.”
“Để chuộc lỗi, anh sẽ hầu hạ em một lần.”
Lục Kinh Hàn siết lấy cổ tôi, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên vai tôi:
“Em tha thứ cho anh một lần nhé, hửm?”
Tôi tức giận, bị anh ta làm cho đầu óc choáng váng:
“Có ai chuộc lỗi kiểu này à?”
Lục Kinh Hàn ngoan ngoãn đáp:
“Vậy anh đưa thẻ lương cho em.”
“Anh đã đuổi bác hai đi rồi, sẽ không quay lại nữa.”
“Từ giờ trở đi, ngôi nhà này do em làm chủ.”
“Em muốn sai bảo anh thế nào cũng được, thế nào?”
Tôi: …
Đúng lúc tôi sắp không chịu nổi nữa, hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện:
“Ký chủ, tôi về rồi đây!”
Tôi: “Cái đồ chết tiệt nhà mày còn biết đường về à?”
Hệ thống hắng giọng:
“Đừng giận mà!”
“Để bù đắp lỗi lầm của tôi, tôi đã cầu xin cha chủ thần của tôi nâng cấp cô thành nữ chính rồi!”
“Từ nay về sau cô không cần làm mẹ kế độc ác nữa, vui không vui?”
Đôi mắt tôi sáng lên:
“Vậy một nghìn vạn có chuyển thẳng cho tôi không?”
Hệ thống: “Không có đâu.”
Tôi: ?
Hệ thống vội vàng chữa cháy:
“Nhưng nam chính có thể tặng cho cô.”
“Hơn nữa sau ngày hôm nay, tuyến tình cảm giữa nam và nữ chính đã đứt hoàn toàn.”
“Ba đứa con cũng sẽ thuộc về cô, làm mẹ không đau đớn, vui hay không vui?”
Tôi: …
Vui cái đầu mày ấy!