Mẹ Kế Ác Độc Không Sụp Đổ Nhân Thiết - Chương 2
Lục Vọng nghiến răng ken két.
Cô bé bật cười khúc khích, cúi đầu cảm ơn tôi:
“Cũng cảm ơn dì nữa ạ!”
Nhìn bóng lưng cô bé chạy xa dần, Lục Vọng lạnh mặt, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi:
“Sao cậu ấy lại cảm ơn cô? Cậu ấy quen cô ấy từ bao giờ?”
Tôi nhún vai:
“Liên quan gì đến cậu.”
Lục Vọng: …
Một lúc sau, giọng điệu khó chịu của nó lại vang lên:
“Đừng tưởng giúp tôi thì tôi sẽ cảm ơn cô.”
Tôi nhếch môi:
“Ai cần cậu cảm ơn chứ, về nhà rồi tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”
10
Đến con tôm thứ ba trăm lẻ tám, Lục Vọng sụp đổ hoàn toàn.
“Ý bà nói tính sổ là cái này hả?”
“Chứ còn gì nữa?”
“Lột nhanh lên, tốc độ còn chậm hơn tôi ăn, cậu xứng đáng làm đại ca âm trầm cái nỗi gì?”
Lục Cẩu Đản im lặng, chỉ biết cắm cúi tăng tốc độ lột tôm.
Lục Thiết Trụ bưng trà đã pha sẵn, cẩn thận đặt cạnh tay tôi.
Tôi nhìn sang Lục Tam Nha với gương mặt ngây ngô đáng yêu:
“Còn cô, lại đây đấm lưng cho tôi.”
Làm mẹ kế độc ác, dễ như trở bàn tay~
11
Sau vụ lột tôm, hận thù của Lục Vọng đối với tôi càng sâu sắc hơn.
Lục Châu cũng bị tôi chỉnh đến ngoan ngoãn phục tùng.
Giờ chỉ còn lại mỗi Lục Tuyết.
Tôi đang đắp mặt nạ, vừa nghĩ cách chỉnh cô bé thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tôi mở cửa ra.
Cô nhóc ôm con búp bê to hơn người, ngước lên nhìn tôi.
… Có hơi dễ thương.
Chưa chắc, phải nhìn kỹ lại đã.
“Có chuyện gì?”
Tôi cố gắng làm giọng mình lạnh lùng nhất có thể.
Lục Tuyết co rúm người lại, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Con… con không dám ngủ một mình…”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa giông sấm chớp đùng đùng, định mỉa mai con bé nhát gan.
Nhưng ngay sau đó, tôi nảy ra một ý hay ho.
“Tới đây.”
Đôi mắt lấp lánh của Lục Tam Nha sáng rực lên.
Tội nghiệp con bé, không hề biết mình đã rơi vào bẫy của tôi rồi.
Đợi cô nhóc ngoan ngoãn nằm trên giường.
Tôi lập tức rút ra một quyển truyện cổ tích kinh dị, bắt đầu đọc lên đầy ác ý.
Năm phút sau.
Lục Tuyết bị tôi dọa khóc thút thít.
Tôi hả hê lấy tay chọc chọc cái thân bé nhỏ đang cuộn tròn lại:
“Này nhóc, đừng có khóc ướt giường của tôi đấy, không thì ăn đòn đấy.”
Chọc ghẹo con nhóc xong, tôi định đi rửa mặt.
Không ngờ, con bé ôm chặt lấy chân tôi, giọng nức nở:
“Con… con có thể tắm cùng với cô không… con sợ lắm…”
Tôi: …
Được thôi.
Tôi rộng lượng đồng ý.
Nhưng khi vừa cởi hết đồ cho con bé, nhìn thấy khắp người đầy vết bầm đỏ, tôi không nhịn được nhíu mày:
Tôi còn chưa động tay động chân gì mà, sao lại thế này?
“Này nhóc, mấy vết thương trên người con là sao đây?”
“Chẳng lẽ lén tôi đi đánh nhau ở trường à?”
Lục Tuyết xấu hổ ôm chặt người mình, lắc đầu:
“Đây là phần thưởng của thầy Lưu.”
“Thầy bảo chỉ có những bé gái xinh đẹp và ngoan ngoãn trong lớp mới có phần thưởng này.”
Tôi: …
Nhìn khuôn mặt ngây thơ non nớt của con bé, tôi nghiến răng ken két.
Mẹ kiếp, đúng là gia đình gặp xui xẻo mà.
12.
Ngày hôm sau, tôi đưa Lục Tuyết đến trường.
Sau khi nhìn thấy thầy Lưu mà cô bé nhắc đến, tôi quay người trở lại xe.
Rồi mở máy nghe lén trên điện thoại lên.
Khi nghe thấy giọng thầy Lưu đang dụ dỗ Lục Tuyết cởi đồ, tôi lập tức xách cây gậy bóng chày, xông thẳng vào trường học.
Thầy Lưu nhìn thấy tôi, sắc mặt rõ ràng hoảng loạn:
“Phụ huynh của Lục Tuyết, sao chị lại đến đây?”
Tôi nhìn sang cô nhóc với khuôn mặt ngây thơ ngơ ngác bên cạnh, rồi vung gậy bóng chày, đập thẳng xuống tên cầm thú này:
“Để bà đây dạy dỗ cái loại cặn bã như mày!”
Hắn bị tôi đánh đến mức chạy loạn khắp nơi, cuối cùng trốn sau lưng hiệu trưởng vừa mới chạy đến:
“Hiệu trưởng, tôi không biết chuyện gì xảy ra, vị phụ huynh này vừa đến đã đánh tôi.”
Nghe cái kiểu “vừa ăn cắp vừa la làng” của hắn, tôi không nhịn được cười lạnh:
“Tao đánh mày mà mày còn không biết vì sao à?”
“Quấy rối trẻ em, mày cứ chuẩn bị vào tù ăn cơm nhà nước đi!”
Tôi đưa nội dung ghi âm được cho hiệu trưởng.
Sắc mặt cả hai lập tức thay đổi rõ rệt.
Thầy Lưu nghiến răng, vẫn cố chấp chối tội:
“Điều này không chứng minh được gì cả.”
“Tôi bảo Lục Tuyết cởi quần áo là vì con bé bị ngã, tôi chỉ muốn kiểm tra xem có bị thương không thôi.”
“Không tin thì cứ hỏi Lục Tuyết, tôi còn cho con bé kẹo nữa mà.”
Cô nhóc ngây thơ chẳng hiểu gì, nghe đến kẹo mới khẽ phản ứng.
Hiệu trưởng cũng nhanh chóng nhét thiết bị ghi âm vào túi mình:
“Phụ huynh của Lục Tuyết, trường chúng tôi là trường mẫu giáo trọng điểm của thành phố.”
“Giáo viên trong trường đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, nhân phẩm hoàn toàn có thể tin tưởng.”
Tôi tức đến bật cười:
“Ông định bao che cho tên cầm thú này sao?”
Hiệu trưởng vẫn tươi cười đáp:
“Thầy Lưu luôn là giáo viên xuất sắc của trường chúng tôi, mong chị đừng nói bừa, làm ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường.”
“Nếu không, tôi cũng không thể đảm bảo Lục Tuyết có thể tiếp tục học ở đây nữa.”
Thấy tôi rơi vào thế bí, thầy Lưu còn không ngại ngần nở nụ cười khiêu khích.
14
Tôi cầm gậy bóng chày, kiên nhẫn chờ con súc sinh đó tan làm.
Khi hắn đi qua con đường bắt buộc phải đi, tôi vung gậy đánh một cú thật mạnh khiến hắn ngã gục, sau đó trùm bao tải lên đầu rồi lôi vào con hẻm vắng.
Lục Vọng hạ giọng kinh ngạc: “Cô điên rồi à?”
Tôi im lặng, phớt lờ tiếng cầu cứu từ trong bao tải.
Từng gậy, từng gậy giáng xuống.
Cho đến khi hắn hoàn toàn bất tỉnh, tôi mới lục túi hắn lấy ra chiếc điện thoại.
Tôi gửi toàn bộ ảnh hắn quấy rối bé gái vào tất cả các nhóm phụ huynh.
Nhóm chat lập tức bùng nổ. Tôi vỗ vai Lục Vọng đang căng thẳng đứng canh gác: “Đi thôi!”
Đi được một đoạn, Lục Vọng hỏi tôi: “Hắn chọc giận cô ở điểm nào?”
Tôi nói cho Lục Vọng sự thật.
Sắc mặt cậu ta trở nên u ám, lập tức quay người đi ngược lại.
Tôi giữ cậu ta lại: “Cậu định làm gì?”
Giọng Lục Vọng lạnh lẽo đầy căm phẫn: “Quay lại giết hắn.”
Tôi cười nhạt: “Yên tâm đi, bài học tôi dạy hắn, cả đời này hắn không quên được đâu.”
Kẻ ác tất có kẻ ác trị.
Mà tôi thì có thừa sức mạnh và thủ đoạn.
Hắn đã đối xử với Lục Tam Nha thế nào, tôi sẽ hoàn trả lại y như vậy.
Vẫn là không nên để Lục Vọng nhìn thấy cảnh tượng không phù hợp với trẻ con thì hơn.
15
Dưới sự “huấn luyện” của tôi, đám tiểu quỷ đều ngoan ngoãn nghe lời răm rắp.
Ngay cả Lục Vọng cũng hoàn toàn khuất phục trước uy quyền của tôi.
Chắc hẳn là bị thủ đoạn tàn nhẫn của tôi ngày hôm đó dọa cho khiếp vía rồi.
Tôi nằm trên sofa, tận hưởng một Tiểu Đậu Đinh bóp vai, một Tiểu Đậu Đinh đấm chân, còn một đứa khác thì pha trà rót nước.
Không nhịn được, tôi cười khoái chí.
Quản gia nhìn cảnh này đã quá quen, thản nhiên thông báo: “Phu nhân, có người tới.”
Nghe vậy, tôi hớn hở bật dậy: “Ai vậy?”
Chẳng lẽ nam chính đã về rồi sao?
“Là bác hai.”
Ồ, không quen.
Tôi thất vọng nằm vật xuống sofa.
Tuy nhiên, khóe mắt thoáng thấy biểu cảm của ba Tiểu Đậu Đinh, tôi không khỏi cảm thấy thú vị: “Không thích bà ta à?”
Lục Cẩu Đản im lặng không nói.
Lục Thiết Trụ buồn bã nói: “Bác hai lần nào đến cũng lấy mô hình máy bay của con về cho cháu trai bà ấy.”
Lục Tam Nha cũng ngây thơ gật đầu: “Còn lấy cả váy nhỏ của con nữa.”
“Bác ấy nói sau này con cũng phải gả chồng, đi học chẳng có ích gì.”
Cô bé vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, liền ngây ngô hỏi tôi: “Mẹ ơi, gả chồng là gì vậy?”
Tôi bẹo đôi má mềm mịn của con bé: “Gả chồng là một thứ rất đáng sợ.”
“Có nghĩa là cả đời này con sẽ phải chịu khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ.”
Nói xong, tôi quay sang quản gia: “Đuổi bà ta đi.”
Trưởng bối thì đã sao chứ?
Dù gì tôi cũng là mẹ kế độc ác mà!
16
Đáng tiếc nam chính vẫn chưa về, kế hoạch độc ác của tôi cũng không thể dừng lại.
Vì thế, tôi càng ra sức hành hạ ba Tiểu Đậu Đinh hơn.
Buổi sáng, tôi bắt mỗi Tiểu Đậu Đinh uống một ly sữa khó uống nhất thế giới.
Sau đó sai Lục Vọng trong vòng mười phút phải bóc một trăm con tôm cho tôi thưởng thức.
Lục Châu pha một tách trà giữ đúng nhiệt độ 55 độ đặt bên cạnh tôi.
Lục Tuyết phải đấm lưng liên tục cho tôi, không được dừng khi chưa nghe tôi bảo ngừng.
Đang lúc tôi tận hưởng cuộc sống an nhàn, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Ban đầu, tôi và đám Tiểu Đậu Đinh không mấy để ý.
Cho đến khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, một giọng nói xa lạ xen lẫn chút nghi ngờ vang lên:
“Các người… đang làm gì vậy?”
Tôi mở mắt ra, chạm mặt với một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ.
Đang ngẩn người thì Lục Vọng quay đầu lại:
“Ba, ba về rồi à.”
Người đàn ông khẽ gật đầu.
Tôi: ?
Lục Cẩu Đản, cậu vừa gọi anh ta là gì cơ?
Tôi kích động nhìn về phía Lục Kinh Hàn.
Trong lúc tôi đang kêu gào trong lòng, hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện:
“Ký chủ, anh ta chính là nam chính.”
“Đợi khi anh ta biết cô làm những chuyện xấu xa này rồi đuổi cô ra khỏi nhà thì cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
17
Lục Kinh Hàn vẫn chưa hết bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt, đành hỏi lại con trai lớn:
“Lục Vọng, con đang… làm gì vậy?”
“Bóc tôm chứ còn gì, cho mẹ con ăn.”
Tay Lục Vọng vẫn không ngừng bóc vỏ tôm, bình thản trả lời.
Sau đó, như thể cảm thấy Lục Kinh Hàn đứng đó thật vướng mắt, cậu ta nhíu mày:
“Ba, ba cũng đừng rảnh rỗi đứng đó nữa, lên trên dọn giường cho mẹ con đi.”
Lục Kinh Hàn: ?
Tôi: ?
Khoan đã, như vậy có đúng không vậy?
Điều kỳ lạ hơn là, sau hai giây sững sờ, Lục Kinh Hàn thực sự lên lầu tìm ga trải giường.