Mẹ Kế Ác Độc Không Sụp Đổ Nhân Thiết - Chương 1
1.
“Ký chủ, nhiệm vụ của cô là duy trì hình tượng và ngày ngày ngược đãi bọn chúng!”
“Đợi khi nam chính về nhà, cô sẽ bị đuổi ra khỏi cửa và hoàn thành nhiệm vụ!”
“Phần thưởng là một ngàn vạn nhé~” (35 tỷ 146tr)
Tôi vỗ ngực cam đoan:
“Yên tâm đi, về độ độc ác, tôi đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.”
Hệ thống nghe xong mới yên tâm rời đi.
Tân quan mới nhậm chức phải ra oai ba lần.
Tôi nhìn ba nhóc tì trước mặt, từ cao đến thấp, trông y như cột sóng wifi.
Quyết định chọn một đứa ra làm gương trước, cho bọn chúng nếm thử sự lợi hại của tôi.
2.
“Này nhóc, lại đây đấm chân cho tôi.”
Tôi chỉ vào đứa lớn nhất – Lục Vọng.
Trong tương lai, nó có tính cách âm trầm, giỏi mưu tính.
Ngoài em trai em gái, nó không coi ai ra gì.
Tiếc là, bây giờ nó chỉ là một nhóc tì bị tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cúi đầu khuất phục ngồi xuống bên chân tôi.
“Mạnh lên! Chưa ăn cơm à!”
Vừa mắng xong, chân tôi đau điếng.
Tôi: …
“Lục Vọng phải không, đấm tốt lắm.”
“Từ hôm nay, thưởng cho mấy đứa được lên bàn ăn cùng tôi.”
Vì bị mẹ kế hành hạ, ba đứa nhỏ thường xuyên bị bỏ đói, gầy gò như khỉ.
Lục Vọng kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt như muốn hỏi tại sao tôi bỗng dưng tốt bụng như vậy.
Nhưng không đời nào tôi lại trở nên lương thiện, cả đời này không thể lương thiện được.
Tôi chậm rãi bổ sung:
“Nhưng sáng tối mỗi ngày, mấy đứa phải uống một ly sữa. Tôi sẽ canh chừng đến khi mấy đứa uống hết.”
Vừa dứt lời, ba khuôn mặt nhỏ lập tức biến sắc.
Tôi ngửa mặt lên trời cười lớn.
Quả nhiên.
Sữa, chính là thứ mà mọi đứa trẻ đều ghét.
Tôi nhìn Lục Vọng, châm chọc:
“Gọi tôi một tiếng mẹ, rồi cầu xin tôi đi, tôi sẽ tha cho cậu không phải uống sữa, thế nào?”
Lục Vọng hừ lạnh, ghét bỏ quay mặt đi.
Có khí phách!
03
Ngày thứ hai đảm nhận vai trò mẹ kế độc ác.
Tôi đặt cho Lục Vọng, kẻ không chịu nhận tôi làm mẹ, một cái tên mới.
— Lục Cẩu Đản.
Lục Cẩu Đản không thể tin vào tai mình, nhìn tôi trân trân.
Nhưng chỉ dám giận mà không dám nói.
Tôi liếc qua đứa thứ hai đang co rúm không dám lên tiếng, ban cho nó cái tên:
“Ngươi tên là Lục Thiết Trụ.”
Sau đó, tôi quay sang nhìn cô bé con đang chớp mắt ngây thơ, tiếp tục thì thầm đầy ác ý:
“Còn ngươi là Lục Tam Nha.”
Nhìn ba khuôn mặt nhẫn nhịn, cam chịu.
Tôi không nhịn được mà cười khoái chí.
Đúng là làm mẹ kế độc ác thật sảng khoái~
04
Tuy nhiên, làm mẹ kế cũng có những phiền phức riêng.
Chồng không có ở nhà, đám nhóc lại gây họa ở trường.
Người đầu tiên giáo viên tìm chính là tôi.
Sáng sớm, tôi bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại:
“Đây có phải phụ huynh của Lục Châu không?”
“Lục Châu đã ăn cắp tiền của bạn học trong trường, mời phụ huynh đến gặp giáo viên một chuyến.”
Lục Châu ăn cắp tiền?
Tôi nằm trên giường suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lết dậy.
Khi đến trước cửa văn phòng giáo viên, tôi đã nghe thấy giọng mắng chửi chua ngoa bên trong:
“Đồ nghèo hèn khốn nạn, thứ tiện nhân, nhỏ như vậy mà đã đi ăn cắp!”
“Tao thấy tiền học của mày chắc cũng do mẹ mày đi ăn cắp mà có, cái mùi nghèo kiết xác!”
“Đồ súc sinh làm bại hoại đạo đức, hôm nay tao phải thay mẹ mày dạy dỗ mày đàng hoàng!”
Tôi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.
Lục Châu nhỏ bé đứng đó, thấp hơn cả chân bàn, trên gương mặt trắng nõn có một dấu bàn tay đỏ lòm.
Bị mắng đến mức nước mắt ngấn trên khóe mắt, sắp trào ra.
Thấy tôi bước vào, thằng bé hoảng hốt cúi gằm mặt xuống.
Giáo viên lúng túng đứng dậy:
“Phụ huynh của Lục Châu phải không? Chào chị…”
Tôi đẩy cô ta sang một bên, nhìn thẳng vào người đàn bà độc miệng đối diện.
Rồi cầm chiếc túi hàng hiệu trị giá cả triệu tệ trên tay, mạnh mẽ ném thẳng vào mặt bà ta.
“Mẹ nó chứ!”
05
Tát tai, giật tóc, đồng loạt ra tay.
Người đàn bà đau đớn gào lên:
“Mày dám đánh tao! Đồ tiện nhân!”
“Tao sẽ báo cảnh sát! Tao sẽ báo cảnh sát!”
“Tao muốn mày và thằng con ăn cắp của mày ngồi tù mọt gông!”
Tôi liền trở tay tát thêm một cái:
“Được thôi! Cô đi báo đi!”
“Để xem cuối cùng ai sẽ phải ngồi tù mọt gông!”
Dù gì tôi cũng là mẹ kế độc ác, tôi sợ ai chứ?
Chỉ cần nam chính chưa về nhà, tôi tuyệt đối không thể bị loại khỏi cuộc chơi.
Xả giận xong, tôi ném đoạn video giám sát vừa lấy được lên bàn:
“Mở to mắt chó của cô ra mà xem, rốt cuộc ai mới là đứa ăn cắp!”
Hôm nay, từ đầu đến cuối, Lục Châu chưa hề rời khỏi chỗ ngồi.
Giáo viên ngẩn người:
“Sao có thể chứ? Camera trong lớp đã hỏng từ lâu, còn chưa kịp sửa mà.”
Người đàn bà độc mồm cũng gằn giọng:
“Mày dám làm giả đoạn giám sát à!”
Tôi cười khẩy.
Là mẹ kế độc ác, lấy chút đoạn giám sát từ hệ thống có gì khó khăn đâu chứ…
Tôi hùng hổ giơ nắm đấm về phía thằng nhóc mập mạp bên chân bà ta:
“Thằng nhóc mập kia, nói mau.”
“Lục Châu thật sự ăn cắp tiền của mày à?”
Cảnh tôi đánh mẹ nó còn rõ rành rành trước mắt, tôi chỉ cần làm ra vẻ đáng sợ.
Thằng nhóc đã sợ đến mức bật khóc nức nở:
“Không… không phải!”
“Mẹ ơi… tiền là con tiêu hết rồi… ”
“Đừng đánh con, hu hu hu…”
Sắc mặt người đàn bà chuyển xanh lét.
Dưới áp lực của tôi, thằng nhóc mập vừa khóc vừa khai hết sự thật.
Thì ra nó tiêu hết tiền, sợ bị mẹ mắng nên đổ tội lên đầu Lục Châu.
Dù sao cũng chưa bao giờ có ai đến đón Lục Châu cả.
Vì vậy, bạn học đều mặc định rằng thằng bé là trẻ mồ côi.
Cho dù bị bắt nạt cũng chẳng ai bênh vực.
Người đàn bà vừa rồi còn hùng hổ đòi báo cảnh sát giờ mặt đỏ bừng bừng, đổi đủ sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Bà ta kéo thằng con muốn chuồn đi ngay lập tức.
Tôi chặn lại, chỉ vào Lục Châu.
“Xin lỗi nó đi.”
“Nếu không, tôi sẽ để cho cả trường biết con cô là thằng nhóc hư hỏng, chuyên vu oan giá họa cho người khác!”
06
Trên đường về nhà.
Lục Châu lén lút nhìn tôi, trong mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
Bị nhìn chằm chằm đến phát bực, tôi trừng mắt dọa:
“Còn nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra đấy!”
Nó vội vàng đưa đôi bàn tay nhỏ lên che mắt, một lúc sau lại rón rén hé ra:
“Cô… không đánh tôi sao?”
Dù gì trước đây ngày nào nó cũng bị “tôi” hành hạ.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, không đánh nó thì có vẻ không hợp lý lắm.
Vì thế, tôi giả vờ ác độc, bóp nhẹ má nó:
“Phạt cậu tối nay phải uống thêm một ly sữa!”
“Van xin cũng vô ích!”
Hừ hừ.
Phải biết rằng sữa chính là thứ khó uống nhất trên đời.
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Châu hiện lên biểu cảm đau khổ.
07
Tay trong tay về đến nhà.
Chúng tôi vừa vặn đụng phải Lục Vọng đang từ lớp học thêm trở về.
Vừa nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Lục Châu, sắc mặt Lục Vọng lập tức biến đổi, kéo em trai ra sau lưng mình.
“Cô ta lại đánh em à?”
Tôi nhướng mày:
“Là tôi đánh thì sao?”
“Có tin tôi đánh luôn cả cậu không!”
Nói xong, tôi thản nhiên quay người bỏ đi.
Mặc kệ Lục Châu luống cuống tay chân, vội vàng giải thích với Lục Vọng.
Lục Vọng nửa tin nửa ngờ nghe hết, rồi bình tĩnh phân tích:
“Đừng tin cô ta.”
“Chắc chắn đây là chiêu trò mới để mê hoặc người khác của cô ta.”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà gật đầu đồng ý.
Xem ra hôm nay cũng thành công đảm nhận vai trò mẹ kế độc ác rồi đấy nhỉ~
08
Tôi định nhân cơ hội làm thêm vài chuyện xấu để khắc sâu ấn tượng ác độc trong lòng Lục Vọng.
Nhưng còn chưa kịp hành động, quản gia đã hớt hải chạy vào:
“Phu nhân, không xong rồi!”
“Đại thiếu gia đánh nhau bị tạm giam rồi, đồn cảnh sát gọi điện bảo bà đến ngay!”
Lục Cẩu Đản bị tạm giam à?
Trong lòng tôi mừng rỡ.
Cơ hội tốt đây rồi!
Khi tôi đến nơi, cảnh sát đang kiên nhẫn hỏi lý do Lục Vọng đánh nhau.
Ba thằng nhóc đối diện thì mặt mũi bầm dập.
Quả không hổ danh là tương lai sẽ trở thành đại ca âm trầm.
Một chọi ba mà vẫn không hề thất thế.
Tôi xin cảnh sát cho tôi vài phút nói chuyện riêng với bọn chúng.
Khi cảnh sát vừa đi khỏi, tôi lập tức quay lại, vung tay đánh mạnh vào mông Lục Vọng.
“Giỏi quá ha!”
“Còn dám đánh nhau! Chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi!”
Nó trợn trừng mắt nhìn tôi, tức đến phát run.
Tôi càng hung dữ, trừng mắt đáp trả:
“Còn dám lườm tôi à? Thử lườm nữa xem!”
Tôi hừ lạnh, không thèm để ý đến ánh mắt căm hận của Lục Vọng.
Thân thiện tiến về phía ba thằng nhóc đang há hốc mồm nhìn.
“Chào mấy cháu, cô là mẹ kế của Lục Vọng, cô ngứa mắt nó từ lâu rồi.”
“Các cháu có thể kể cho cô nghe lý do đánh nhau không?”
“Cô muốn mách với ba nó để đuổi nó ra khỏi nhà!”
Ba thằng nhóc nhìn nhau, không nói lời nào.
Tôi mỉm cười ngọt ngào:
“Thế này nhé, nếu các cháu nói cho cô biết lý do, cô sẽ cho mỗi đứa năm ngàn tệ.”
Dưới sức hút của tiền bạc, chẳng mấy chốc đã có đứa dao động.
“Ai bảo nó nhiều chuyện chứ.”
“Chúng tôi chỉ đùa giỡn với một đứa con gái, chụp vài tấm ảnh thôi mà, vậy mà nó lại như thằng điên lao vào đánh chúng tôi.”
Tôi giữ vẻ mặt bình thản hỏi:
“Ảnh gì cơ? Cho cô xem được không?”
Một thằng nhóc tỏ vẻ không muốn, nhưng hai thằng còn lại đã bị tiền che mắt, rút điện thoại ra:
“Cô xem này.”
“Chúng cháu chỉ chụp vài tấm ảnh thôi mà.”
“Nếu cô muốn đuổi nó thì cứ đuổi đi, còn không thì cho vào trại tâm thần cũng được.”
Tôi nhìn những tấm ảnh chụp lén dưới váy, bắt nạt người khác trên điện thoại.
Gật đầu đồng tình.
Sau đó mở cửa, đưa bằng chứng cho cảnh sát:
“Cảnh sát, anh cũng nghe rồi đấy, con trai tôi là người thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ.”
“Còn mấy đứa nhóc này, tôi đề nghị nên đưa vào trại giáo dưỡng để cải tạo lại nhân cách.”
09
Ra khỏi đồn cảnh sát, ánh mắt Lục Vọng đầy phức tạp.
“Lục Vọng!”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Nó quay đầu nhìn người vừa đến, khẽ nhíu mày:
“Sao cậu lại ở đây?”
Cô bé ôm chặt quai cặp, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Tớ… cảm ơn cậu đã giúp tớ!”
Lục Vọng lạnh lùng đáp:
“Tôi đánh bọn chúng chỉ vì chúng quá phiền phức, chẳng liên quan gì đến cậu.”
Cô bé: …
Tôi đảo mắt, hừ nhẹ:
“Ra vẻ cool ngầu cái gì chứ.”