Mẹ Con Tôi Cùng Trọng Sinh - Chương 3
7
Ngồi trong phòng bệnh cả buổi chiều, bà mẹ chồng cũ than phiền với tôi không ngớt. Tóm lại là Lưu Kiều Kiều thế nào cũng không vừa ý bà, nhà cửa thì chẳng được như trước, mọi chuyện đều kém xa tôi.
“Cô ấy trẻ mà, vài năm nữa rồi sẽ biết làm thôi.”
Con người ta là vậy, mất rồi mới thấy quý, có so sánh mới biết cái trước tốt hơn. Nhưng bản chất lại hoàn toàn ích kỷ, nhà họ Triệu từ trên xuống dưới đều như thế.
Ngày trước, khi Lưu Kiều Kiều và Triệu Dịch lén lút qua lại, hắn thích cô ta trẻ trung, vui vẻ.
Bà mẹ chồng cũ vì yêu quý con trai, nên dù miễn cưỡng cũng chỉ biết ngầm chấp nhận.
Nhưng giờ họ rước cô ta về nhà, phát hiện chẳng có lợi lộc gì cho mình, mất hết giá trị lợi dụng, liền chán ghét.
Khi tiễn tôi, bà ta nắm lấy tay tôi, đầy vẻ hối hận:
“Mẹ thật không nên đồng ý để các con chia tay.”
Chỉ hai ngày sau, con tôi nói với Lưu Kiều Kiều rằng tôi đang chăm sóc bà trong viện.
Cô ta lập tức nổi đóa. Con tôi nhắn tin bảo tôi nhanh chóng rời đi.
Tôi liền rút khỏi phòng, đứng từ xa quan sát.
Chỉ thấy Lưu Kiều Kiều xồng xộc bước vào phòng bệnh, sau đó là tiếng “choang” lớn, có lẽ cô ta đã hất đổ chiếc hộp giữ nhiệt tôi để trên bàn.
“Tôi đã hầu hạ cả gia đình nhà họ Triệu, giờ lại hối hận, thấy Linh Hinh tốt hơn ư? Tôi nói cho mà biết, không có cửa đâu!”
Lại một trận ầm ĩ nữa vang lên trong phòng, đủ để những người xung quanh được dịp “ăn dưa” no nê.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Triệu Dịch, hỏi tôi có muốn tái hôn hay không, coi như là vì con cái.
Hôn thì sẽ tái, nhưng không phải bây giờ.
Mẹ Triệu Dịch mất mặt trong bệnh viện, không thể tiếp tục ở đó, đành chuyển viện, tốn thêm một khoản tiền.
Lưu Kiều Kiều không còn khả năng chăm sóc bà, còn tôi thì chắc chắn không muốn dây dưa thêm.
Giờ chỉ còn hai đứa cháu trai, sau khi tan học thì lần lượt ở bên bà một lúc.
Rồi chúng kể như vô tình rằng trường cần học thêm, bà làm sao mà không đồng ý được.
Thế nhưng tiền nhà họ Triệu giờ nằm trong tay Lưu Kiều Kiều. Cô ta chẳng buồn chiều lòng bà mẹ chồng, thẳng thừng từ chối.
Trong mắt Triệu Dịch, cô ta giờ vừa không kính trọng mẹ chồng, vừa khắt khe với con riêng của hắn, khiến hắn hoàn toàn mất đi tình cảm dành cho cô.
Để ép Lưu Kiều Kiều ly hôn, hắn cắt hết chi phí sinh hoạt, mỗi lúc không hài lòng là đánh mắng cô.
Tôi tính toán thời điểm, đã đến lúc gặp cô ta.
Trong quán cà phê, Lưu Kiều Kiều ngồi đối diện tôi. So với lần gặp trước, cô ta đã hoàn toàn khác.
Mái tóc buộc thấp rũ sau lưng, hai lọn tóc mai lòa xòa hai bên thái dương, trông như vừa vội vàng ra khỏi nhà, chỉ kịp buộc qua loa.
Đáng chú ý nhất là quầng thâm đậm dưới mắt, ánh nhìn mờ mịt, chẳng giống một cô gái hai mươi mấy tuổi, như già thêm cả chục tuổi.
Nhìn thấy ánh mắt đầy địch ý của cô ta, tôi cười khẽ:
“Thực ra chúng ta giống nhau mà. Đều là những người đáng thương bị Triệu Dịch lừa dối. Cô cũng nhận ra rồi chứ, những gì hắn nói và những gì hắn làm hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau.”
“Đừng nghĩ rằng tôi đến đây để thách thức cô. Cô thử nhìn cái hố lửa nhà họ Triệu xem, cô nghĩ tôi còn có chút tình cảm nào với họ sao? Thực sự là không có đâu.
Chỉ là, hai đứa con tôi đang ở nhà họ, đời này tôi đành như vậy rồi.”
“Cô mới 22 tuổi, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp, cuộc đời vẫn là của cô. Cô tưởng rằng mình đã lấy được tình yêu, nhưng kết quả thì sao?”
“Nếu cô mang thai, cuộc sống của cô sẽ còn khó khăn hơn. Bất kể ly hôn hay không, căn nhà đó chia ba phần, cô nghĩ con của cô sẽ được bao nhiêu?”
“Đánh đổi cả đời như vậy không đáng đâu.”
Kiếp trước, chính vào thời điểm này cô ta mang thai.
Nếu cô ta sinh con, thì sẽ tranh giành tài sản với tôi.
8
Lưu Kiều Kiều cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
Cô chủ động đề nghị ly hôn.
Cô bước vào nhà họ Triệu chẳng có gì, nên đi cũng chẳng mang theo gì.
Cô chỉ đòi được ba vạn tiền bồi thường tinh thần từ Triệu Dịch.
Tôi gật đầu, đúng là giá đó.
Những người phụ nữ bị Triệu Dịch ruồng bỏ thì giá trị chỉ đến vậy.
Là phụ nữ với nhau, nhìn dáng vẻ mỏng manh và yếu ớt của Lưu Kiều Kiều, trong tôi cũng dấy lên một chút thương cảm.
Tốn bao nhiêu tuổi xuân cho nhà họ Triệu, còn làm hao tổn sức khỏe của mình, thật không đáng chút nào.
Sau khi họ ly hôn, Triệu Dịch ngay lập tức đề nghị tái hôn với tôi.
Tôi từ chối, chỉ đồng ý quay lại gia đình nhưng không tái hôn.
Để chứng tỏ thành ý, Triệu Dịch tạm thời chấp nhận điều đó.
Hằng ngày hắn đi chợ, nấu cơm, làm việc nhà.
Tôi thì tập trung làm việc, chăm lo cho hai đứa con trai.
Kiếp trước, không đủ tiền cho con học thêm. Bây giờ, tôi có khả năng cho chúng đi học những lớp bổ trợ mà chúng từng không được học. Dù chúng có từ chối, tôi vẫn kiên quyết bắt chúng đi.
Những gì trước đây không có, kiếp này tôi sẽ bù đắp gấp đôi.
Tôi chi tiền cho các con mà không bao giờ đòi hỏi gì từ Triệu Dịch.
Hắn tiêu tiền vào chợ búa hay chi phí sinh hoạt thế nào, tôi cũng chẳng hỏi han. Thậm chí, đôi khi tôi còn tự mình bỏ tiền ra để lấp đầy tủ lạnh.
Bây giờ, hắn lại háo hức muốn giao tiền cho tôi quản lý.
Tôi vẫn từ chối.
Giờ đây, tái hôn và quản lý tiền bạc giống như một miếng mồi treo trước mặt hắn. Muốn có thì phải cố gắng mà chạy tới. Một khi đạt được, hắn sẽ lại lười biếng.
Nhân tính là vậy, mà Triệu Dịch thì vô cùng tệ hại.
Từ sau lần bệnh trước, sức khỏe mẹ hắn ngày càng sa sút.
Một tháng thì nửa tháng nằm trên giường.
Bà không còn sống được lâu.
Tôi còn chăm lo cho bà chu đáo hơn cả Triệu Dịch.
Ngày ngày bà mong tôi và hắn sớm tái hôn.
“Mẹ! Sức khỏe quan trọng nhất, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
Lần khám này phát hiện bà bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Hóa trị tốn kém cả trăm triệu mà chưa chắc chữa khỏi. Nếu chữa bảo tồn, có lẽ chỉ trụ được hết năm nay.
Tôi đi hỏi bảo hiểm thương mại, họ rõ ràng từ chối: bệnh rồi không nhận bảo hiểm.
Tôi chạy đôn chạy đáo vì bệnh của bà, mọi người đều thấy.
Hàng xóm gặp tôi, tò mò hỏi:
“Hinh này, nhà ấy đối xử với cô như thế, sao cô còn trở lại? Sao lại không rõ đầu óc thế chứ?”
Tôi chỉ cười mà không trả lời.
Họ đâu biết người phụ nữ ngốc nghếch này, vì nhà chồng cũ mà cố hết sức, thực ra đang lên kế hoạch trả thù họ.
Ngay cả Triệu Dịch cũng cảm động. Trên bàn ăn, hắn đầy vẻ ăn năn:
“Linh Hinh, trước đây là anh quá ngu ngốc, không nhận ra chỉ có em là tốt nhất với anh. Sau này, bốn người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau nhé.”
Nói đến xúc động, hắn còn đỏ mắt, rơi lệ.
Tôi nhìn giọt nước mắt cá sấu ấy, đối mắt với hai đứa con, lòng tôi chẳng chút động lòng.
Chúng tôi đều biết, hắn không thật sự hối hận, hắn chỉ đang sợ hãi.
Sợ rằng bây giờ chúng tôi sẽ bỏ hắn lại, sợ rằng tôi – người phụ nữ kiếm được tiền – sẽ sống tốt hơn khi không có hắn.
Nhưng tôi và hai đứa con đều là những người sống lại lần hai, đã bò từ địa ngục lên.
Làm sao chúng tôi có thể vì vài lời nói của hắn mà mủi lòng được?
Người hiền thì bị người ta bắt nạt, ngựa hiền thì bị người ta cưỡi.
Mẹ Triệu Dịch qua đời đúng như dự đoán.
Tôi và Triệu Dịch cũng làm giấy tái hôn.
Tối hôm ấy, hắn ôm tôi khóc nức nở, hối lỗi vì những sai lầm của mình, nhưng tôi chẳng buồn nghe.
Tôi chịu đựng những giọt nước mắt giả dối ấy, nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn:
“Triệu Dịch, mẹ đi rồi, em sợ lắm, bất ngờ quá.”
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng chúng ta cũng có được một gia đình ổn định.”
“Nếu một ngày nào đó bị bệnh, chữa không được thì thôi, nhưng em lo là không đủ tiền chữa.”
“Chúng ta mua bảo hiểm đi nhé?”
9
Triệu Dịch hoàn toàn đồng ý và vui vẻ làm theo.
Cuối tuần, chúng tôi đến công ty bảo hiểm và mua một gói bảo hiểm lớn.
Nhìn hắn ký tên lên hợp đồng, lòng tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Từ đó, chỉ còn đợi ngày đó đến.
Theo lời kể của các con tôi, kiếp trước vào thời điểm chuẩn bị nhập học đại học, vì muốn tiết kiệm tiền xe, chúng đã chọn đi xe khách.
Nào ngờ, trên đường chiếc xe khách gặp phải tai nạn liên hoàn, lao xuống vách núi, không một ai sống sót.
Ở kiếp này, nhờ vào số tiền tôi chi mạnh tay hàng tháng để thuê gia sư giỏi, thành tích học tập của hai đứa con tăng vọt.
Cả hai đều thi đỗ vào trường đại học trọng điểm, bù đắp cho sự tiếc nuối của kiếp trước.
Tôi dẫn chúng đi trước, dùng lý do cả nhà đi du lịch để dụ hắn lên xe.
“Ê, Triệu Dịch, em đã mua vé rồi. Anh mau lên đây đi, con đỗ đại học rồi, chẳng lẽ anh lại từ chối? Không còn chuyến nào nhanh hơn đâu, ngủ một giấc trên xe sáng mai đến nơi. Nếu không thấy anh, em không tha đâu đấy.”
Hôm sau, ba mẹ con ngồi trước màn hình TV, cuối cùng cũng thấy bản tin đó.
Chúng tôi vui mừng khôn xiết, ôm nhau mà khóc.
Gạt nước mắt, tôi nhìn ra cửa sổ, thấy bầu trời xanh ngắt không một gợn mây.
Sau cái chết của Triệu Dịch, tôi đến công ty bảo hiểm và nhận được khoản bồi thường khổng lồ.
Mọi chuyện đều sạch sẽ, không chút sơ hở.
Đến khi danh sách nạn nhân được công bố, cô chị chồng mới biết qua tin tức.
Cô ta lập tức đến nhà, định đuổi tôi và các con ra ngoài, miệng không ngừng hét lên rằng đây là nhà của em trai cô ta.
Giọng cô ta quá lớn, đến mức hàng xóm cả tầng trên, tầng dưới đều ra xem.
Nghe xong, một cô gái bĩu môi:
“Chị kia, chị có hiểu luật không? Đây là người thừa kế hợp pháp. Chị muốn đuổi người ta đi, người ta có thể kiện chị tội chiếm đoạt tài sản đấy.”
“Mà này, tôi nhớ rồi, trước đây khi nhà họ Triệu đuổi chị Linh đi, đưa người ngoài vào, chẳng phải cô ta cũng có mặt đó sao.”
“Đúng vậy, tôi đã cảm thấy nhà này chẳng tốt lành gì. Giờ chị ấy nuôi hai đứa trẻ nhà họ Triệu, vậy mà họ còn muốn đuổi chị ấy đi, thật là mặt dày không chịu nổi.”
Tôi đứng tựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn cô ta mà không nói gì.
Chỉ cần những lời bàn tán của hàng xóm cũng đủ khiến cô ta mất mặt, không ngẩng đầu lên được.
Cuối cùng, cô ta đành ngồi phịch xuống đất, gào khóc:
“Sao tôi khổ thế này? Mẹ tôi vất vả nuôi em trai lớn lên, giờ em ấy mất đi mà chẳng để lại gì, toàn bộ bị người đàn bà độc ác này chiếm hết. Mẹ ơi—dẫn con đi với!”
Mãi đến khi cảnh sát đến can thiệp, trò hề mới kết thúc.
Để tránh bị cô ta quấy rầy thêm, tôi nhanh chóng bán căn nhà với giá rẻ, lấy tiền rời khỏi nơi đây.
Bốn năm sau, các con tốt nghiệp những trường danh tiếng và được nhận vào làm tại các tập đoàn lớn.
Tôi cũng nhờ việc sớm đầu tư vào nhà máy của chú Lưu, mỗi năm nhận được cổ tức cao.
Mẹ con tôi đều có tương lai tươi sáng.
—Hết—