Mẹ Con Tôi Cùng Trọng Sinh - Chương 1
1.
Mở mắt lần nữa, trước mắt tôi là một khoảng đen đặc, sau mới dần dần sáng lên.
Căn phòng ngổn ngang trước mắt khiến tôi ngơ ngác mười mấy giây mới nhận ra, đây là căn nhà tôi và Triệu Dịch từng mua khi mới kết hôn.
Sau này, hắn lén bán căn nhà này, đuổi tôi và hai con ra ngoài phải thuê nhà sống.
Căn nhà cấp 4 ở khu ổ chuột, tôi sống ở đó suốt mười mấy năm.
Tôi đưa tay lên trán, sờ thấy vết thương còn mới.
Tôi nhớ rồi, hôm nay chính là ngày tôi kiếp trước phát hiện ra hắn ngoại tình, rồi vì quá suy sụp mà xông vào cãi vã.
Cuối cùng bị hắn đẩy ngã, đầu đập vào bàn trà, hôn mê bất tỉnh.
May mắn nhặt về được mạng sống.
Tỉnh dậy, tôi la hét đòi ly hôn, lại bị cả đám họ hàng nhà hắn khuyên ngăn:
“Thôi mà, ai mà chẳng có lúc như thế.”
Chị gái tôi bên ngoại thấy không chịu nổi nữa, bảo sẽ tới đón tôi về, nói nhà luôn có chỗ cho tôi.
Nhưng tôi tức giận, kiên quyết giữ lấy vị trí vợ chính thất, không để kẻ thứ ba được như ý.
Nhưng sự mạnh mẽ của tôi chẳng khiến bọn họ đau khổ gì cả.
Triệu Dịch là kẻ mặt dày, dứt khoát bán nhà, đưa tiểu tam ra ngoài tỉnh sinh sống, còn sinh thêm con riêng.
Thỉnh thoảng vài năm mới về quê, cũng chỉ bị nói đôi ba câu lấy lệ.
Sau khi mẹ hắn qua đời, hắn càng chẳng bận tâm gì nữa.
Hắn càng sống sung sướng, tôi càng cố thủ, cản đường hắn đến cùng!
Tôi cắn răng nuôi hai con trai lớn khôn, rồi ch .t vì lao lực.
Trong suốt một năm tôi nằm viện, Triệu Dịch ném 20 vạn (~680tr) cho con riêng mới học tiểu học đi du học, mà lại chẳng buồn chi cho con tôi lấy một đồng học phí đại học.
Nghĩ đến đây, tôi lồm cồm bò dậy, bước tới trước gương, nhìn vết thương nơi trán rồi cong môi cười.
Còn không đủ.
Tôi nhìn quanh một vòng, cầm cốc thủy tinh trên bàn, đập thẳng vào vết thương trên trán!
Máu tươi nhỏ xuống, tôi mới nở nụ cười mãn nguyện.
Tôi cứ thế, với gương mặt đầy máu, vẻ hoảng loạn, vội vã chạy khỏi nhà.
Lần này, tôi sẽ không ngu ngốc mà ch .t trong cái hố lửa này nữa.
Vừa ra khỏi cửa, tôi gặp ngay dì hàng xóm cùng khu.
Tôi lập tức gào khóc hoảng loạn:
“Cứu mạng! Cứu tôi với! Chồng tôi muốn gi .t tôi!”
Dì ấy vốn không phải người dễ nuốt cục tức, lập tức quát lớn:
“Gì cơ?!” rồi dang tay kéo tôi vào lòng,
“Đừng sợ, đừng sợ! Hắn không dám làm gì đâu! Để tôi báo cảnh sát! Mau kể cho tôi nghe có chuyện gì xảy ra!”
Nhìn gương mặt vừa lo lắng vừa ánh lên hứng thú hóng hớt của bà, tôi biết, mình khỏi cần lo chuyện này lan ra chậm.
Tôi lập tức nhào vào lòng bà, vừa khóc vừa run:
“Tôi không sống nổi nữa rồi! Tên khốn đó phản bội tôi, còn dám nói nếu tôi không nhường vị trí vợ cả cho tiểu tam kia thì hắn sẽ gi .t tôi!
Tôi sinh cho nhà họ Triệu hai đứa con, hầu hạ hắn bao năm, cuối cùng hắn lại muốn mua nhà cho người đàn bà khác!”
Vừa nói vừa đấm ngực, dậm chân. Nước mắt hòa với máu trên mặt, trông thảm thương vô cùng.
Tôi không nghi ngờ gì khả năng lan tin của dì, chắc chắn còn thêm mắm dặm muối mà lan đi nhanh hơn cả gió.
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát tới.
Mắt tôi sáng lên, nắm chặt tay nữ cảnh sát mà gào khóc:
“Đồng chí ơi, xin hãy giúp tôi!”
Họ đưa tôi đi sơ cứu vết thương rồi đưa về đồn lấy lời khai.
Chưa được bao lâu, Triệu Dịch bị triệu tập, mặt mày u ám bước vào phòng chờ.
Vừa thấy cảnh sát, lập tức đổi sắc mặt, cười cười nịnh nọt:
“Xin lỗi nhé, chỉ là vợ chồng cãi nhau thôi, không có gì to tát, làm phiền các anh rồi.”
Nữ cảnh sát ghi biên bản giúp tôi đập tay xuống bàn cái rầm:
“Cãi nhau hay bạo hành, tự anh biết rõ!”
2
Hắn thì sao? Có chỗ dựa nên càng không biết sợ.
Tôi cũng hiểu, vợ chồng cãi nhau, người ngoài thường chỉ muốn giảng hòa.
Triệu Dịch làm xong biên bản, vừa đi ra đã cúi đầu khom lưng, gương mặt nịnh hót:
“Được được được, tôi nhất định sẽ sửa, mọi người dạy dỗ rất đúng.”
Vừa quay đầu lại đối diện với tôi, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt hung hãn.
Tôi cong khóe môi, ngay trước mặt mọi người, lập tức ngất xỉu.
Làm kiểm tra ở bệnh viện xong.
Dựa vào kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, tôi lấy được chẩn đoán nghi ngờ tổn thương thân não.
Tôi biết, lần này ly hôn, chắc ăn rồi.
Triệu Dịch giờ cho dù có tức giận cũng không dám động đến tôi, hai bên bình an vô sự trở về nhà.
Đang chờ đợi tôi phía trước, là màn “tam đường hội thẩm”.
Khoảng một giờ chiều ngày hôm sau, cả nhà họ Triệu cùng nhau kéo tới.
Vừa vào cửa, chị gái Triệu Dịch thấy cái bát trong tay tôi liền nhíu mày hằm hằm:
“Lâm Hinh, em trai tôi cực khổ kiếm tiền, nuôi cô ăn ở trong nhà, mỗi ngày chỉ phải nấu cơm dọn dẹp. Bọn tôi đến, ngay cả chén cơm cũng không có, nước cũng không được uống.”
Kiếp trước bọn họ cũng dùng chiêu trò PUA như thế để giày vò tôi.
Trước khi phát hiện Triệu Dịch ngoại tình, đúng là hắn vẫn đưa tôi ba ngàn mỗi tháng để lo chi tiêu trong nhà.
Ba ngàn đó bao gồm tiền tiêu vặt hàng tuần của hai đứa con, gạo mắm dầu muối, tiền điện nước gas, các khoản hiếu hỉ giao tiếp.
Tuy phải tính toán từng đồng, nhưng vẫn tạm đủ dùng, không đến nỗi túng thiếu.
Vì thế tôi đã tin lời bọn họ tẩy não: rằng mọi thứ trong nhà đều do Triệu Dịch gánh vác.
Nhưng giờ nghĩ lại, từ đồ điện lớn trong nhà đến gạo mắm dầu muối đều là tôi dậy sớm thức khuya, săn hàng giảm giá về lo toan.
Nếu không phải tôi quán xuyến tằn tiện, thì với thói quen hút thuốc loại năm chục một bao của Triệu Dịch, ba ngàn đó liệu có đủ? Đến cả một xu tôi cũng chẳng chi cho bản thân mình.
Tôi húp nốt vài sợi mì cuối cùng trong bát, “chát” một tiếng đặt mạnh bát đũa xuống bàn, lau miệng xong thì nói:
“Chị à, chị đến mà không báo trước, tôi làm sao biết để nấu cơm?”
Tôi hếch cằm về phía thùng rác:
“Nước cũng không đãi được, hôm qua Triệu Dịch đập tan cả nhà, cái ly khiến tôi bị thương trên đầu là hắn ném đấy.”
“Chị cả à, tôi một tháng chỉ có ba ngàn để lo liệu cả cái nhà này. Năm ngoái cô sinh đứa thứ hai, tôi bỏ ra một ngàn hai. Sinh nhật, rồi tôi nằm viện, lý do gì cô cũng không tặng lại được à? Cô trả tôi đi, tôi lập tức ra chợ mua đồ nấu cơm cho cả nhà.”
“Cô!” Chị ta bị tôi chặn họng đến nghẹn, giận đến mức quay mặt đi.
Vừa dọa dẫm xong, mẹ Triệu Dịch lại bắt đầu đóng vai người tốt, vẻ mặt khuyên can:
“Ai ya, vợ chồng nào chẳng có lúc cãi nhau. Là Triệu Dịch sai khi ra tay, nhưng con cũng không thể báo cảnh sát được. Chuyện trong nhà sao có thể mang ra ngoài cho thiên hạ biết.”
Kiếp trước bà ta không khống chế được ả kia bên ngoài, lại thấy tôi là quả hồng mềm, tha hồ PUA tôi.
Tẩy não tôi rằng, nhà chồng luôn đứng về phía tôi, chỉ cần tôi chịu đựng, cuối cùng người đàn bà kia sẽ chẳng có gì.
Tôi cười lạnh. Lần này không chỉ nói ra, tôi còn gọi người đến tận cửa chứng kiến.
Ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào, mấy bà cô hàng xóm kéo nhau tới.
“Chính nhà này! Cái thằng súc sinh đó vừa phản bội vợ vừa đánh vợ! Không biết mẹ hắn dạy kiểu gì!”
Mặt bà mẹ chồng lập tức biến sắc.
Tôi giơ ra kết quả giám định thương tích hôm qua, từng tấm ảnh vết thương hiện lên rõ ràng, khiến người xem phải rùng mình.
“Đừng ai khuyên nữa, cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải ly dị! Không ly là tôi kiện!”
Triệu Dịch lập tức nổi giận:
“Ly thì ly! Từ lâu tôi đã chẳng muốn sống với cô!”
Nhưng mẹ chồng thì lại không muốn ly.
Bà tôi cũng rõ, con trai sắp ba mươi, ngoài căn nhà cưới vét sạch gia sản mới mua được thì chẳng còn gì cả, sẽ không thể nào tìm được một đứa ngu chịu cực chịu khổ như tôi nữa đâu.
3
“Con muốn sống cùng bà nội!”
“Con cũng vậy! Con muốn sống cùng ba và bà nội!”
Hai đứa con trai không biết từ khi nào đã xuất hiện trước cửa nhà. Ba người nhìn nhau. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tâm trí tôi bừng sáng. Tôi hiểu rồi, bọn chúng cũng đã trọng sinh.
Kiếp trước, tôi sống cùng hai đứa con trong cảnh như đi trên băng mỏng. Cho dù tôi còng lưng làm ba công việc một ngày cũng không đủ để lo cho chúng. Khi những đứa trẻ nhà khác có kỳ nghỉ đông, hè để đi du lịch, con tôi chỉ có thể đi làm thêm. Đến tuổi dậy thì, cần ăn để lớn, nhưng chẳng đủ thịt, bữa nào cũng đói. Nửa đêm tỉnh dậy, chúng chỉ có vài chiếc bánh quy rẻ tiền và một bụng nước để lấp đầy cái đói.
Đến trung học, giáo viên quý mến tài năng của chúng, chỉ dẫn thêm và khuyên chúng tôi tìm gia sư bên ngoài. Nhưng gia đình không có tiền, dẫu chúng có tố chất để vào trường đại học danh tiếng, cuối cùng cũng chỉ đành theo học một trường bình thường. Đừng nói gì thêm, chỉ cần ốm đau chút đỉnh cũng khiến mọi thứ trở nên khó khăn vô cùng.
Từng chuyện từng chuyện một, sao bọn trẻ không oán hận cho được!
Bà nội vốn đang do dự, nhưng khi thấy hai đứa cháu nội, liền nở nụ cười rạng rỡ: “Chà! Hai cháu nội yêu quý của bà, bà không thương yêu các cháu uổng công sao! Ly hôn! Phải ly hôn!”
Bà mẹ chồng vốn đang bị mọi người ép phải ra mặt, nghe cháu nội ủng hộ như vậy, như thể xóa sạch mọi tủi hổ, liền vỗ bàn quyết định. Triệu Dịch thấy vậy cũng cười đắc ý. Như thể đang nói: “Xem đi, xem đi, không có tôi, cô chẳng còn gì, đến con cũng chẳng có.”
Tôi cười khẩy. Hắn còn chưa biết nuôi con tốn kém thế nào.
Nhà không mang tên tôi, tiền sửa nhà cũng là do tôi bỏ ra. Đến khi chia tài sản, mẹ Triệu Dịch còn lớn tiếng: “Nhà này là nhà họ Triệu mua, cùng lắm là cho cô ba vạn, không thích thì thôi. Không thì cứ dọn hết đồ đạc đi.”
Đồ đạc đã dùng cả chục năm, nhà mẹ đẻ tôi lại ở xa, bà chắc chắn tôi sẽ không mang đi. Nhưng tôi không nể mặt bà. Tôi gọi ngay mấy bà cô trong khu đến, thấy món gì thì lấy, không ai lấy thì gọi ông cụ thu mua phế liệu đến dọn đi.
Triệu Dịch nhìn từng món đồ bị dọn sạch, giận đến xanh mặt: “Lâm Hinh, cô đúng là đồ ác độc!”
Tôi lườm hắn: “Chẳng lẽ để của hồi môn của tôi lại cho anh và cô tình nhân của anh thì mới gọi là không ác độc?”
Tôi dọn đi, người phụ nữ bên ngoài đó có thể vào nhà.
Sau khi ly hôn xong, Triệu Dịch nhanh chóng định ngày cưới.
Ngày hắn cưới, chị gái tôi cũng đến.
Từ sáng sớm, chị đã bày trò trên đường, dưới khu nhà, pháo nổ vang trời, chiêng trống rộn ràng. Hàng xóm đều biết Triệu Dịch tái hôn, chẳng có gì lạ.
Chị tôi phát kẹo cho từng người, cười còn tươi hơn hoa. Ai không biết còn tưởng chị đang kết hôn.
Người qua đường chẳng hiểu chuyện, thấy vậy bèn chúc mừng: “Nhà có tin vui à? Chúc mừng chúc mừng.”
Chị tôi cười rạng rỡ, nhét cho mỗi người một nắm kẹo: “Đúng vậy, có tin vui! Em gái tôi ly hôn rồi!”
Nói xong, chị chỉ tay, ý bảo ngước lên.
Ở cửa nhà, chị giăng một tấm băng rôn, trên đó viết: “Chúc mừng em gái tôi ly hôn với kẻ bội bạc họ Triệu, chúc mừng cậu em rể tái hôn!”
Nhưng người mới bước vào lại không muốn lặng lẽ, nhất quyết phải ngồi kiệu hoa đi qua cổng chính khu nhà, kết quả gặp ngay đội kèn trống mà chị tôi mời đến.
Chị tôi thấy cô ta đến, liền quay người phất tay: “Nào! Tấu lên! Đón cô dâu vào cửa!”
Người ta nhìn thấy vậy, ai mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Kết hợp với lời giải thích của mấy bà cô biết chuyện trong khu, đám đông ăn dưa càng thêm phần sảng khoái.
Theo lễ, kiệu hoa phải dừng, cô dâu bước qua chậu than, nhưng Lưu Kiều Kiều nhất quyết không ló mặt. Từ trong kiệu, giọng nói vọng ra, nghe như nghẹn ngào: “Đi!”