Mẹ Chồng Nàng Dâu - Phiên Ngoại: Góc nhìn từ Tống Kỳ Thành
Tôi vừa bị công ty sa thải.
Sau khi cãi nhau với mẹ, bà ấy đã đến công ty tôi làm loạn.
Bà ngồi ngay trước cổng công ty, mắng chửi ầm ĩ:
“Tống Kỳ Thành, thằng trời đánh này, đồ vô lương tâm! Tao cực khổ nuôi mày lớn, bây giờ mày lại không thèm quan tâm đến tao!”
Sếp sợ ảnh hưởng đến hoạt động của công ty, liền bảo tôi về nhà ngay trong ngày.
Lý do mẹ tôi đến công ty gây rối là vì sau khi bà bán căn nhà của tôi để lấy tiền trả nợ cho bố, tôi tức giận đòi cắt đứt quan hệ với bà.
Trong mắt bà, tôi là đứa bất hiếu. Nhưng bà chưa bao giờ nghĩ rằng mình có lỗi.
Theo lời bà:
“Tao nuôi mày lớn, lấy tiền của mày là chuyện đương nhiên. Bao năm nay, bố mày không lo cho gia đình, nếu không có tao, mày và em gái mày đã chết đói từ lâu rồi.”
Tôi: “…”
Đúng là từ nhỏ, bố tôi đã chẳng bao giờ quan tâm đến gia đình.
Khi còn trẻ, ông chỉ biết tận hưởng, có tiền thì tiêu xài, ăn uống vui chơi. Chỉ khi không còn đồng nào, ông mới về nhà, gây chuyện với mẹ tôi.
Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, câu mẹ nói nhiều nhất với tôi là:
“Nếu không vì mày, tao đã ly hôn với bố mày từ lâu. Mày phải nghe lời tao.”
Nhưng đến tận bây giờ, bà vẫn chưa ly hôn. Những khoản nợ mà bố tôi gây ra bên ngoài, bà vẫn luôn là người đứng ra trả.
Tôi biết mẹ rất vất vả.
Vì vậy, từ nhỏ, những gì tôi có thể làm được, tôi đều cố gắng làm.
Sau khi đi làm, bà bảo tôi giúp đỡ nuôi em gái, nói rằng bà quá áp lực. Tôi cũng gánh vác trách nhiệm đó.
Khi đó, tôi vẫn còn quen với mối tình đầu của mình.
Cô ấy là một cô gái rất tốt. Biết tôi phải góp tiền nuôi em gái, cô ấy chưa bao giờ phàn nàn. Ngay cả khi tôi đưa tiền cho gia đình, sợ tôi không còn tiền tiêu, mỗi lần chúng tôi đi ăn, cô ấy đều tranh trả.
Khi chúng tôi bàn đến chuyện kết hôn, cô ấy cũng không chê tôi không có nhà, nói rằng sau khi cưới có thể cùng nhau mua. Nhưng mẹ tôi lại nhất quyết không chịu đưa 88.000 tiền sính lễ.
Mẹ tôi nói:
“Hai đứa đã yêu nhau 10 năm, nếu cô ấy thực sự muốn lấy con, làm sao không thể thông cảm mà lại đòi hỏi nhiều sính lễ như vậy? Nếu đưa tiền, lỡ cô ấy ly hôn, chẳng phải tiền cũng trôi mất sao?”
Bà còn nói:
“88.000 cộng thêm một chút nữa là đủ để đặt cọc mua nhà rồi. Mẹ không đồng ý.”
Lúc đó, tôi có 88.000 trong tay. Tôi bàn với mối tình đầu rằng tôi sẽ đưa số tiền này cho cô ấy một cách riêng tư, và chúng tôi sẽ nói với mẹ rằng không có sính lễ.
Cô ấy đồng ý.
Nhưng vừa chuyển tiền xong, mẹ tôi cầm điện thoại của tôi và thấy lịch sử giao dịch. Bà lập tức làm ầm lên ở nhà, khóc lóc, đòi tự tử, bắt tôi phải lấy lại số tiền đó.
Mẹ tôi gào lên:
“Mẹ là mẹ con, mẹ còn có thể hại con sao? Nghe mẹ đi, không cần sính lễ, cô ấy cũng sẽ lấy con.”
Tôi vừa cãi lại một câu, bà đã khóc lóc hét lên:
“Tống Kỳ Thành, bố con không lo cho gia đình, bây giờ con cũng không nghe mẹ, các người định ép mẹ chết đúng không?”
Tôi: “…”
Không thể cãi lại được.
Chỉ cần cãi nhau, bà sẽ dùng đạo đức ép buộc, thậm chí đe dọa tự sát.
Bà thực sự dám làm mấy chuyện như cắt cổ tay, uống thuốc độc. Khi tôi còn nhỏ, có lần bà cãi nhau với bố tôi, đã cắt cổ tay và tôi phải gọi xe cấp cứu đưa bà đến bệnh viện.
Tôi không dám làm bà kích động.
Sau khi mối tình đầu của tôi biết chuyện, cô ấy đã trả lại tiền, và hôn sự cũng đổ bể từ đó.
Năm sau, tôi gặp Tần Việt Việt qua một buổi xem mắt.
Trước khi bàn chuyện kết hôn, tôi đã nhiều lần nhắc mẹ không được làm ầm lên chuyện sính lễ nữa. Lúc đó, tôi đã ngoài 30.
Có lẽ vì tôi đã lớn tuổi, mẹ tôi cuối cùng cũng không kiên quyết đòi phải không có sính lễ. Theo yêu cầu từ gia đình Tần Việt Việt, nhà tôi đưa 66.000 tiền sính lễ.
Nhưng trước đó, mẹ tôi yêu cầu tôi vay tiền người thân để mua nhà trả toàn bộ.
Bà nói:
“Nếu lỡ con không sống hòa thuận với Tần Việt Việt mà phải ly hôn, căn nhà này vẫn sẽ có phần của cô ấy.”
Bà còn bảo tôi:
“Dù sao lương của con cũng dao động lớn, con cứ nói với cô ấy rằng thành tích công việc kém, lương giảm xuống là được.”
Tôi thừa nhận, tôi ích kỷ, và đã bị mẹ thuyết phục. Tôi mua căn nhà bằng tiền vay, nghĩ rằng mình tự trả, không bắt Tần Việt Việt phải trả tiền, vậy là ổn.
Nhưng tôi không ngờ, vừa kết hôn không lâu, mẹ tôi đã yêu cầu tôi chuyển quyền sở hữu nhà sang tên bà.
Bà nói:
“Lỡ con xảy ra chuyện, căn nhà này vẫn sẽ có một nửa thuộc về Tần Việt Việt.”
Tôi tức giận vì những lời gần như nguyền rủa đó, từ chối ngay lập tức.
Kết quả, bà lại làm loạn, lần này là cắt cổ tay.
Cuối cùng, tôi đành giấu Tần Việt Việt, chuyển quyền sở hữu nhà cho bố mẹ tôi.
Tôi tưởng bà sẽ yên ổn sau chuyện đó.
Nhưng không, khi Tần Việt Việt mang thai, bà gọi điện cho tôi, bảo tôi yêu cầu cô ấy trả lại tiền sính lễ.
Tôi: “?”
Tôi nói:
“Mẹ, tiền sính lễ đã đưa, làm gì có chuyện đòi lại?”
Mẹ tôi lại nói:
“Nhà họ Tần đâu thiếu gì 66.000 đó. Hơn nữa, bây giờ kết hôn không giống ngày xưa bán con gái. Sính lễ chỉ là hình thức, làm xong nghi thức là được rồi. Một người trẻ như cô ấy, sao lại bám vào tiền của người già?”
Tôi: “…”
Tôi không biết phải nói gì thêm.
Tôi cố gắng giải thích:
“Mẹ, Việt Việt đang mang thai, mẹ đừng gây chuyện vào lúc này được không?”
Mẹ tôi dĩ nhiên vẫn cố chấp:
“Chính vì cô ấy đang mang thai, mẹ mới phải nhanh chóng đòi lại tiền sính lễ. Nếu không, với cái tính tiêu xài hoang phí của cô ấy, chờ sinh con xong, mẹ còn lấy lại được sao?”
Tôi biết Tần Việt Việt chắc chắn sẽ không đồng ý. Cô ấy chỉ là rộng rãi, chứ không phải ngu ngốc. Nhưng mẹ tôi không chịu buông tha, ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin, khiến tôi không chịu nổi.
Cuối cùng, tôi nói dối với Tần Việt Việt rằng mẹ tôi chỉ mượn tiền trước.
Tôi nghĩ, đợi tháng nào lương cao, tôi sẽ thay mẹ từ từ trả lại cho cô ấy, vậy là xong chuyện.
Nhưng mẹ tôi lại vì chuyện Tần Việt Việt không đồng ý cho mượn 50.000 mà đến tận nhà làm loạn. Thấy mọi chuyện sắp đi quá xa, tôi vội vàng đẩy mẹ ra khỏi cửa.
Khi bị tôi đẩy ra, bà còn nói:
“Cô ta đang mang thai, bụng lớn như vậy, cô ta có thể ly hôn với con sao?”
Thực tế chứng minh, có thể.
Sau khi biết được sự tính toán của mẹ tôi, Tần Việt Việt quyết định bỏ đứa bé và kiên quyết đòi ly hôn.
Tôi còn chưa kịp nổi giận với mẹ, bà đã nhanh chóng “ra tay trước”:
“Thấy chưa, may mà lúc trước mẹ phòng bị cô ta. Nếu không, khi cô ta ly hôn với con, căn nhà này cũng phải chia cho cô ta một nửa.”
Bà còn nói:
“Đã vô tình như vậy, thì đừng trách nhà mình vô nghĩa. Cô ta muốn dễ dàng ly hôn? Không có cửa đâu. Cô ta đã sống ở nhà mình hơn một năm, nếu không muốn sống nữa, thì nhất định phải trả tiền thuê nhà.”
Tôi: “…”
Lúc đó, tôi mất trí, trong lòng cũng có chút oán hận Tần Việt Việt. Tôi cảm thấy cô ấy quá vô tình, thậm chí sẵn sàng bỏ đứa bé của chúng tôi.
Vậy nên, tôi cùng mẹ mình dựng lên hợp đồng thuê nhà để “trả đũa” cô ấy.
Kết quả, hành động này suýt chút nữa khiến tôi mất đi một vài hợp đồng lớn và suýt bị sa thải.
Cô ấy đã đăng tất cả chuyện riêng tư của chúng tôi lên mạng xã hội.
Sếp của tôi, vô tình xem được bài đăng, cảnh cáo tôi:
“Nếu chuyện gia đình ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, thì dù năng lực của cậu có giỏi đến đâu, công ty cũng sẽ cân nhắc lại.”
Tôi chỉ còn cách cúi đầu, xấu hổ xin lỗi cô ấy và đồng ý ly hôn theo thỏa thuận.
Sau đó, tôi bắt đầu lại từ đầu, đi xem mắt.
Nhưng vụ ly hôn ồn ào giữa tôi và Tần Việt Việt đã khiến gần như cả khu vực này đều biết rõ lý do.
Cộng thêm lúc đó tôi đã 34 tuổi.
Điều này khiến cho những người làm mai không còn muốn đến gặp tôi.
Những người mai mối vì tiền mà chịu giới thiệu thì cũng chỉ giới thiệu những người phụ nữ đã ly hôn, có con, hoặc trên 40 tuổi.
Tôi đi xem mắt nhiều năm nhưng vẫn không thành công.
Khi cuối cùng tôi cũng thành công và chuẩn bị bàn đến chuyện kết hôn, thì bố tôi mắc nợ cờ bạc bên ngoài.
Để trả nợ thay cho ông, mẹ tôi đã trực tiếp bán căn nhà của tôi.
Tôi chỉ biết chuyện căn nhà bị bán khi có người đến tận nơi thu hồi.
Tôi: “!”
Quay về chất vấn bố mẹ, mẹ tôi nói:
“Em gái con đang thi công chức, nếu vì nợ của bố con mà bị loại thì sao? Mẹ cũng không còn cách nào khác mới phải làm thế này.”
Còn bố tôi thì càng đáng giận hơn, ông nói:
“Chỉ là một căn nhà, con có tay có chân, chẳng lẽ không kiếm tiền mua lại được? Còn đến đây cãi nhau với chúng ta, đúng là đứa con bất hiếu.”
Trong cơn tức giận, tôi đánh bố một trận.
Khi tôi đánh bố, mẹ tôi cố gắng ngăn cản, nhưng không được. Sau khi tát tôi hai cái, bà đứng chắn trước mặt ông, chửi mắng:
“Tống Kỳ Thành, con đang làm gì vậy? Đó là bố con, làm gì có chuyện con trai đánh bố!”
Tôi không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn bà.
Giờ tôi đã hiểu rõ rồi. Cái câu “Nếu không vì con, mẹ đã ly hôn với bố con từ lâu” của bà là một lời nói dối.
Bà và bố tôi, một người thích đánh, một người cam chịu, hoàn toàn tự nguyện gắn bó với nhau.
Tôi tức giận đến mất hết lý trí, thậm chí còn đẩy bà vài lần.
Ném lại một câu “Tôi cắt đứt quan hệ” rồi bỏ đi.
Theo lời em gái tôi, tôi đã đánh gãy tay bố, còn mẹ vì bị tôi đẩy, ngã xuống và bị chấn thương não.
Nhưng tôi không muốn quan tâm, cũng không đến bệnh viện thăm họ.
Vì tôi không đến thăm, mẹ tôi sau khi xuất viện, việc đầu tiên bà làm là đến công ty tôi gây chuyện.
Bà khiến tôi bị sa thải.
Sau khi tôi mất việc, bà vẫn không ngừng lải nhải, lặp đi lặp lại chỉ có một câu:
“Tôi cực khổ nuôi anh lớn, anh lại báo đáp tôi như vậy sao? Chỉ là bán một căn nhà của anh, mà anh đòi cắt đứt quan hệ với tôi. Anh còn lương tâm không?”
Nghe bà lảm nhảm, tôi đột nhiên nhớ đến lời Tần Việt Việt từng chất vấn tôi:
“Tôi nói thật nhé, nếu căn nhà đứng tên bố mẹ anh, ngày nào đó họ bán đi, chúng ta ở đâu?”
Cô ấy đã nói đúng.
Sau khi bố mẹ bán nhà, bạn gái hiện tại của tôi lập tức đòi chia tay.
Kết quả là bây giờ tôi chẳng còn gì cả.
Chỉ đến lúc này, tôi mới hối hận vì đã luôn nghe lời mẹ.
Nhưng hối hận cũng đã muộn.
Sau đó, có lần tôi uống say, vô thức gọi điện cho Tần Việt Việt.
Nghe bạn bè nói cô ấy vẫn chưa kết hôn, tôi mang theo chút hy vọng muốn quay lại với cô ấy.
Tôi nói:
“Anh đã cắt đứt quan hệ với mẹ rồi.”
Tần Việt Việt trả lời, giọng đầy khó chịu:
“Cút. Đừng làm phiền tôi. Loại người như anh, chữa xong rồi vẫn để lại sẹo.”
Tôi: “…”