Mẹ Chồng Giả Bầu - Chương 4
Tôi thầm thở phào.
Giả vờ lo lắng cho ba, tôi sốt ruột đứng dậy, gọi Trương Chí Cường lại, đưa ra điều kiện giải quyết.
“Chỉ cần ba tôi được đảm bảo an toàn, khỏe mạnh, anh ký đơn ly hôn, tôi bán nhà, chia cho anh một nửa.”
Trương Chí Cường lắc đầu: “Đưa con cho anh, anh mới ký.”
Mẹ chồng sốt ruột hét lên: “Mày bị ngu à? Còn con với cái gì nữa, hôm nay nó phá thai rồi!”
Nghe vậy, Trương Chí Cường sững sờ nhìn tôi, không tin nổi: “Không thể nào… Chúng ta mong con suốt hai năm… Em thích trẻ con như vậy mà…”
Bộ dạng đau khổ giả tạo đó khiến tôi buồn nôn. Tôi bực mình hỏi thẳng: “Vậy anh đồng ý hay không?”
Mẹ chồng vội chen lời: “Nó đồng ý, nó đồng ý!”
Ai ngờ, Trương Chí Cường lại nói: “Tôi không đồng ý.”
Tôi biết ngay mà — cái dạ dày của anh ta không chỉ muốn ăn một bữa.
Lúc này đám chủ nợ sốt ruột, đồng loạt xông lên khuyên nhủ.
Tôi cũng cố tình nói lớn: “Căn nhà này, tám mươi vạn tiền cọc là tôi bỏ ra, anh mỗi tháng chỉ góp một ngàn, hai năm mới có hai mươi tư vạn.”
“Dù thị trường bất động sản bây giờ có lao dốc, thì nhà này ít nhất cũng bán được hai trăm vạn. Tôi chia cho anh một trăm vạn, anh còn lời bảy mươi sáu vạn đấy.”
Vừa dứt câu, cả căn phòng như nghẹt thở, ai nấy đều hít vào một hơi lạnh.
Đám họ hàng dưới quê, gã xăm trổ cùng đám người phía sau lập tức xúm lại vây quanh Trương Chí Cường, khuyên nhủ rào rào:
“Anh Cường, ly dị thôi đi, sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Vợ cũng phá thai rồi.”
“Đúng đó! Là đàn ông, cầm một trăm vạn trong tay, còn sợ không cưới được vợ chắc?!”
…
“Anh à, mau trả nợ giúp em trai đi. Nếu không, vài hôm nữa tụi tôi phun sơn lên cửa, nhà anh có mà bán cho ai!”
…
Nhưng mặc cho mọi người khuyên thế nào, Trương Chí Cường vẫn nhất quyết không nhả miệng.
Chồng à, cứ chờ mà hối hận đi!
Tôi lặng lẽ rời khỏi đó.
16
Tôi đến đồn cảnh sát, đợi suốt một tiếng đồng hồ, ba tôi mới được thả ra.
Khoảnh khắc thấy ông bước ra với dáng đi vững vàng, khỏe mạnh…
Trong đầu tôi không tự chủ được lại hiện lên hình ảnh ông ngồi xe lăn trong kiếp trước.
Ngay lập tức, sống mũi tôi cay xè, mắt rưng rưng.
“Ba… ba làm con sợ muốn chết…”
Tôi lao đến ôm chặt lấy ba, sợ rằng đây chỉ là ảo giác.
Ông nhẹ nhàng vỗ vai tôi, dịu giọng nói: “Được rồi, đừng sợ. Mình về nhà thôi.”
May mắn làm sao, đây là sự thật.
Trên đường về, tôi không nhịn được liền hỏi: “Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? May mà con nhận được tin nhắn của ba.”
Ba tôi thở dài, chậm rãi kể lại:
“Con nói ba bị tức đến tê liệt cơ thể, ba cứ nghĩ mãi… ba có đến mức vô dụng như thế không?”
“Nhưng mà nhìn con cũng không giống đang nói dối… Tính cách của con, đúng là có khác đi một chút.”
“Thế là, để phòng bất trắc, ba âm thầm gửi phong bao lì xì thật to cho các hàng xóm.”
“Hễ có người lạ mặt đến nhà ba mà nhìn không vui vẻ gì, là lập tức báo cảnh sát.”
“Ba còn hứa, ai báo thành công sẽ được thưởng thêm nữa…”
“Hàng xóm ai cũng tốt lắm.”
“Lần này là ông Vương hàng xóm đối diện báo đấy, ha ha, quá kịp thời!”
“Lát nữa ba phải gửi thêm phong bao cho ông ấy mới được!”
…
Ba tôi kể với vẻ mặt hớn hở, cảm thấy bản thân chuẩn bị rất chu toàn.
Tôi nghe mà vừa kinh hãi vừa cảm thấy may mắn, trong lòng vẫn còn sợ hãi chưa nguôi.
May mà hàng xóm thấy được, chứ nếu hôm nay không ai báo, hậu quả… thật sự không dám tưởng tượng…
Trong lúc tôi còn đang cảm khái, ba lấy điện thoại ra, chỉ cho tôi xem:
“Ba chuẩn bị từ lâu rồi, nhờ cậu Tống nhà bên cài cho ba một phím tắt báo cảnh sát.”
“Chỉ cần để tay trong túi là có thể gọi công an ngay, tiện lắm!”
Ba vừa nói vừa thao tác thử, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, quay sang hỏi tôi: “Con cũng báo cảnh sát phải không?”
Tôi gật đầu.
Ba ngượng ngùng cười, “Hơi quá rồi ha, thành ra báo ba lần một chuyện, làm phiền cảnh sát mất rồi…”
Nghe mà đúng thiệt! Tôi mở ứng dụng mua hàng ra: “Để con đặt ngay cái băng-rôn cảm ơn cảnh sát!”
17
Mười giờ tối, tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì cửa bị đá “rầm rầm” vang trời.
Tôi đứng dậy mở cửa ――
Chỉ thấy mẹ chồng và Trương Chí Cường ướt sũng từ đầu đến chân, xuất hiện trước cửa nhà.
Giữ nguyên tôn chỉ “không đánh chó rơi xuống nước”, tôi dịu giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Hắn nghiến răng ken két: “Ly hôn, ký tên.”
Ồ, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à.
Tôi nói: “Được thôi, mai ra thẳng Cục dân chính, anh tay trắng ra khỏi nhà.”
“Cái gì?!”
Mẹ chồng lập tức nhảy dựng, mặt mũi hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
“Không phải nói là chia cho một trăm vạn sao? Với lại, ba cô khiến con trai tôi bị bắt vào tù, còn chưa thả ra đấy! Cô không định bồi thường gì à?”
“Bây giờ lại muốn để Chí Cường trắng tay ra đi?!”
Tôi gật đầu: “Một trăm vạn là giá chiều nay, các người từ chối rồi. Bây giờ, chỉ có thể tay trắng mà đi.”
“Không đời nào! Tôi trả hai mươi tư vạn tiền nhà, sao có thể trắng tay!”
Trương Chí Cường giận dữ đấm vào cánh cửa, gào lên vô lực: “Cô đừng có ép người quá đáng!”
Xem ra… không thỏa thuận được rồi.
Tôi định đóng cửa.
Đúng lúc đó, giọng ba tôi vang lên từ phía sau:
“Chí Cường, bác chỉ có một đứa con gái, vẫn luôn xem cháu như con trai ruột…”
“Phì!” Mẹ chồng vừa thấy ba tôi, lập tức trợn mắt, mặt mũi xấu xí đến cực điểm.
“Ông không tự sinh được con trai thì đừng có loạn nhận con!”
“Được thôi, vậy thì nói thẳng vào chuyện.”
Ba tôi vẫn không nổi nóng, giọng điệu điềm đạm: “Thằng em trai cậu đến nhà tôi gây rối, theo luật có thể truy tố tội gây rối trật tự. Tôi đã tham khảo ý kiến luật sư, vì bị uy hiếp nên tôi mới chuyển mười vạn cho hắn, ít nhất hắn phải ngồi tù năm năm.”
“Sở dĩ tôi nói là ‘ít nhất’, là vì nếu tôi không ký đơn tha thứ, thì án sẽ còn nặng hơn…”
Mẹ chồng không tin, mồm miệng chửi bới: “Lão già chết tiệt, ông dọa ai hả?!”
Nhưng giọng đã rõ ràng yếu đi.
Ba tôi không tranh cãi nhiều, chỉ nói: “Có ký đơn tha thứ hay không, tôi nghe theo Linh Linh.”
Lúc này, quyền quyết định nằm trong tay tôi.
Tôi nhướng mày nhìn Trương Chí Cường: “Mai ký không? Cho lời dứt khoát đi.”
Hắn tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn tôi mà không nói lời nào.
Tôi cũng không kém, trừng mắt đáp: “Qua đêm nay, mai còn có đơn tha thứ hay không, tôi không đảm bảo nữa đâu.”
Hắn có vẻ nhớ lại chuyện xảy ra hồi chiều, gương mặt thoáng qua chút hối hận.
Mẹ chồng nóng nảy đến độ luống cuống, dùng cùi chỏ thúc con trai mình, miệng lắp bắp:
“Tại mày đó, lúc chiều mà đồng ý thì giờ đã có một trăm vạn giúp em mày rồi…”
“Giờ thì sao? Cái gì cũng không còn… Không ký!”
Vừa dứt lời, bà ta lại đổi giọng:
“Nhưng mà, không ký cũng không được… Chí Phú… Chí Phú còn phải ngồi tù…”
“Con ơi, mẹ xin con đó, cứu lấy em con đi, ký đi, xin bọn họ cái đơn tha thứ!”
Trương Chí Cường nhìn mẹ mình đầy bất lực.
Bà ta lại gấp gáp thúc giục: “Ký nhanh lên! Không khéo con nhỏ ác ôn kia lại đổi ý!”
Cuối cùng hắn im lặng một lúc, rồi gật đầu, không cam lòng: “Được.”
Bất chợt, tôi thấy hắn… cũng đáng thương.
Như một con chó bị xích, sống không có quyền lựa chọn.
18
Sau khi ly hôn, tôi lập tức bán nhà.
Đợi tiền chuyển vào tài khoản xong, ba tôi cũng giữ lời ký vào đơn xin tha thứ.
Nghe nói, mẹ chồng cũ tôi lấy cái chết ra ép Trương Chí Cường phải bán luôn phần đất thổ cư.
Chỉ được có ba mươi vạn.
Không những không đủ trả nợ, mà còn khiến hắn bị dân làng chỉ trỏ mắng là “đồ vô dụng, bất hiếu”.
Bọn xăm trổ cũng ngày ngày kéo tới gây chuyện, ép Trương Chí Cường phải đứng tên vay ngân hàng thêm ba mươi vạn nữa.
Cuối cùng cũng đủ trả nợ tín dụng đen.
Thế là, hắn phải làm quần quật ngày đêm, chỉ mong sớm trả hết nợ.
Vì ở quê, còn nợ người ta mười mấy vạn nữa, chắc cũng ngại không dám nhìn mặt ai.
Sau này, tôi có gặp lại hắn một lần.
Lúc đó tôi đang dẫn ba đi làm hộ chiếu ở trung tâm hành chính, chuẩn bị vi vu khắp thế giới.
Còn hắn, dắt theo mẹ già, ngồi ven đường đánh giày kiếm tiền.
Đánh giày… coi như cũng phù hợp rồi.
Tôi nhìn hắn đầy thương hại.
Trương Chí Cường à, những ngày sau của anh, sẽ còn khổ hơn nữa.
Chỉ cần em trai anh chưa chết, thì vẫn sẽ tiếp tục gây họa.
Còn mẹ anh, chắc chắn sẽ hút cạn máu anh để nuôi thằng đó.
Kiếp trước chẳng phải cũng y như vậy sao?
Còn kiếp này――
Ngay cái ngày tôi bắt anh ký đơn ly hôn, trắng tay rời đi, số phận anh đã được định sẵn rồi.
19
Năm năm sau, tôi và ba đang đi du lịch ở New Zealand.
Thảo nguyên ở đây thật đẹp, ba tôi mê mẩn sữa tươi nơi này, ngày nào cũng uống cả lít…
Còn bày ra vẻ đạo lý: “Bổ sung canxi.”
Vâng vâng, tôi cũng mê sữa tươi, cùng uống với ba, vậy thì không sợ ông bổ quá đà rồi.
Hôm đó, tôi vừa đi siêu thị về, đang rót nước uống, thì nhận được cuộc gọi quốc tế từ em họ.
Giọng con bé hào hứng đến mức vỡ òa:
“Chị ơi, quà chị gửi về em nhận được rồi, yêu chị nhất luôn~”
“Báo cho chị tin này, siêu động trời luôn!”
“Năm ngoái em gặp lại Trương Chí Cường trên phố, gầy trơ xương không nhận ra nổi luôn. Nghe nói mẹ hắn bắt hắn làm việc ngày đêm, sắp bị hành chết rồi.”
“Mà chị đoán xem?”
Nó hỏi vậy thôi, chứ không cho tôi cơ hội đáp lại.
Tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Thằng em trai thần kinh kia sau khi ra tù vì có tiền án nên tìm việc khó quá, cuối cùng lại quay sang đánh bạc. Cược cái kiểu điên loạn luôn! Nghe đâu thua hơn trăm vạn…”
“Mà lạ lùng nhất là, mẹ nó lại muốn giúp nó trả nợ, còn định ép Trương Chí Cường bán nội tạng ở chợ đen nữa…”
Tôi hơi sững người.
“Em biết mấy chuyện này rõ quá ha? Là hàng xóm nhà hắn à?”
Nó cuống lên, vội giải thích: “Không không! Mẹ em đi nhảy quảng trường nghe được đó! Tin chuẩn không cần chỉnh!”
Rồi lại hỏi tôi: “Chị đoán sao?”
Tôi: “…”
Nó hăng hái nói tiếp: “Trương Chí Cường lấy tóc mẹ đi làm xét nghiệm ADN, kết quả phát hiện… mẹ đó không phải mẹ ruột của hắn!”
“Giờ ai biết chuyện cũng nói, vì một bà mẹ giả, một thằng em giả, mà tự dưng gánh một núi nợ. Nợ người thân thì chưa trả, ngân hàng cũng không trả nổi, còn trẻ mà đã thành ‘con nợ quốc gia’, thảm chưa!”
Thảm thật.
Tôi uống thêm một ngụm nước, khẽ thở dài.
Ai ngờ con bé lại nói:
“Hôm trước, chẳng hiểu sao hắn lên cơn, vác dao bếp chém mẹ và em trai, cứ như mổ gà vậy, trực tiếp cắt cổ… cả thành phố chấn động luôn!”
Cảnh tượng đó quá đẫm máu, tôi bị hù đến mức đánh rơi luôn ly nước trong tay.
Ly vỡ vụn trên nền đất.
Tôi bất đắc dĩ nói: “Tần Tần, em gọi cuộc điện thoại quốc tế đắt đỏ thế này, chỉ để dọa chị hả?”
Nó lập tức xin lỗi rối rít, rồi nói vài câu chuyện về mấy người thân bên nhà.
Sắp cúp máy, nó hỏi: “Chị Linh Linh, chị với bác, có định về nước không?”
Tôi “ừ” nhẹ một tiếng, nhìn ba đang chơi đùa vui vẻ với chú chó nhỏ ngoài sân, mỉm cười đáp:
“Điểm đến tiếp theo là Madrid. Chờ khi nào ba chị chơi đã rồi thì sẽ về.”
— Hết —