Mẫu Thân Ta Là Nữ Chính Truyện Ngược - Chương 6
Dù bà cũng chẳng bà ngoại thật là thì cũng đáng để nhịn
Trong cung đã học ít võ nghệ từ sư phụ đến Tiêu Ngôn còn đánh huống chi bà già sắp xuống lỗ
Lão thái bà còn đang ê a mắng chửi liền lao lên đấm thẳng một cú đánh bà lăn xuống đất
“Mọi chuyện đều nhân quả Cái ‘bảo bối’ mà bà thương yêu giật chồng nương phản kích công bằng Nhắc đến Nga Hoàng Nữ Anh làm gì Nếu là chị bà chết mà cùng chồng với bà bà chịu ”
“Ngươi dám đánh Ta là trưởng bối của ngươi”
“Đánh chính là đánh bà – cái thứ mắt cá chết thiên vị điên khùng Còn dám thêm nửa chữ sẽ nhúng ô giấy phân chó nhét miệng bà mở cho xem”
“Cái ‘bảo bối’ bà nâng như trứng sắp chết đó bà biết ai hại chết nàng Chính là bà Cái gọi là yêu thương của bà đều là thuốc độc tiễn nàng sớm Chuẩn sẵn – tóc bạc đưa tóc xanh đấy Lâm Tố Tố chết nhất định sẽ đội mồ dậy đòi mạng bà đầu tiên Cái loại biết làm mẹ làm còn xong thì thôi đừng học làm gì nữa”
Ta xả một tràng như súng liên thanh khiến mặt lão thái bà tái mét như tro tàn một chữ cũng phản bác nổi
“Lôi ngoài Để bà tận mắt con gái chết”
Ta hét lớn tức đến mức hoa mắt chóng mặt
“Tuân chỉ”
Nương lần khẽ vì đau lòng sợ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng
“Nương vì loại như mà là đáng Cha mẹ thì thể chọn nhưng gia đình là do chính chọn miễn là chọn đúng là ”
Ta dịu giọng an ủi nương cắn môi rưng rưng với :
“Cảm ơn con”
“Cảm ơn gì chứ Chúng là mẹ con mà”
Ta khẽ lắc đầu giúp nàng lau nước mắt
“Giờ mọi kẻ thù đều đã biến mất nương thể vui vẻ mà sống từ nay về … sẽ còn đau lòng nữa”
Nương nắm chặt tay :
“Ừ Con đúng”
20
Trước khi Lâm Tố Tố ngũ mã phanh thây cũng đích thân đến tiễn nàng một đoạn Dù tra phụ và nàng đều là KPI trong nhiệm vụ lần của tự tất mới yên tâm
“Ngươi nhất định cảm thấy bản thân chết oan đúng ”
“Ngươi nhất định hận cái tiểu thái giám – kẻ đã nhận bạc của ngươi đầu hại ngươi”
“ nếu từng lời với ngươi đều là dạy từng chữ một thì hả”
Gân xanh nổi lên trán Lâm Tố Tố nàng gào khản cả giọng:
“Không thể nào Ngươi chỉ là một đứa trẻ thì làm biết mấy lời đó…”
——
“Vì hoàng hậu đang mang thai bệ hạ gần gũi tâm thần tất nhiên cô quạnh
Nếu một dung mạo tương tự hoàng hậu tới gần bệ hạ nhất định cưỡng nổi
Nam nhân mà cô độc… chính là thời cơ để nữ nhân thượng vị
Đến lúc chỉ cần nấu chín gạo còn sợ lập chỗ trong cung ”
——
Mấy lời chính là tỉ mỉ biên soạn dâng lên như mật rót tai
Nhìn bộ dáng ngây thơ ngu ngốc của nàng lúc chỉ thấy buồn chịu
Ta nàng bật lòng chỉ xỉ nhục cho tận cùng:
“Ngươi tin Cho rằng Thẩm Tĩnh An thể nghĩ những lời như ”
Lâm Tố Tố bức tới phát điên ngừng gào lên như một con chó dại:
“Ngươi rốt cuộc là ai Ngươi là ai Ngươi Thẩm Tĩnh An”
Ta bắt đầu thấy nhàm chán Đứng dậy phủi tay liếc nàng lần cuối
“Thẩm Tĩnh An”
Thẩm Tĩnh An đã sớm chết – chết trong tay ngươi chính ngươi hại chết
Ta bước khỏi ngục thất ngoài cửa Tiêu Ngôn khẽ nhíu mày môi giật
“Ta cũng tò mò… ngươi rốt cuộc là ai”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu với
“Không cần tò mò Nếu mai ngươi còn thấy nhớ giới thiệu bản thân một lần nữa”
21
Việc báo thù đã tất
cũng đã thành xong nhiệm vụ mà hệ thống giao phó sắp sửa nhận một trăm triệu và trở về thế giới thực
Từng tiền đủ để kiếp của cơm no áo ấm còn vất vả nữa
Chỉ là khi rời cùng nương dùng một bữa cơm cuối cùng
Nương đã gần tới ngày sinh
gắp thức ăn cho nhỏ giọng dặn dò
mà thật chẳng hiểu gì mấy chuyện sinh đẻ lải nhải mấy câu như:
“Phải vui vẻ nhen đừng làm bánh bao cho ai bắt nạt nữa đó…”
Một bữa cơm ăn xong trời cũng đã sụp tối
“Nương đêm nay con ngủ cùng nữa”
Ta vỗ vỗ mu bàn tay nương dậy
Nương khẽ gọi giọng nhỏ:
“Tĩnh Tĩnh… Ta biết con Tĩnh Tĩnh của con… sắp đúng ”
Bước chân khựng
Rồi xoay rực rỡ:
“Nương thật thông minh Đợi con Tĩnh Tĩnh của sẽ ”
Tình yêu của dành cho tuy chỉ cảm nhận trong thời gian ngắn ngủi nhưng… là đủ
Hiện giờ thế giới đã còn bất kỳ điểm ngược nào Tĩnh Tĩnh thật sự nên trở về và hưởng thụ chính cuộc đời của
“Vậy con tên gì”
“Ta tên Lâm An”
Ta mím môi Lâu lắm gọi cái tên thật suýt nữa quên mất tiêu
“Tiểu An mãi mãi là nương thân của con”
Mỹ nhân rơi nước mắt giống hệt như tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi ngoài song đến nao lòng
“Thời đại của con… gọi là mẹ”
Ta khẽ giải thích với nàng
Nương to hơn một chút
“Vậy… về ai chăm sóc con Con sẽ ăn đúng bữa chứ Có an ”
“Có sẽ an ”
Ta một trăm triệu gì mà mẹ đừng lo nữa
“Tạm biệt mẹ”
Ta với nàng câu cuối cùng đó xuống giường của Thẩm Tĩnh An
【Chúc mừng ký chủ nhiệm vụ thành Sắp sửa trở về thế giới thực】
________________________________________
[Phiên ngoại]
Thỉnh thoảng vẫn nhớ đến nữ chính của truyện ngược – mà đã cứu
Ta vẫn gọi nàng là nương
Trong lòng nàng đã bù đắp hình bóng mẹ mà từng mơ ước – trở thành chỗ dựa tinh thần thể thay thế
Có lẽ là bởi vì đã tình thân hoặc cũng thể vì đã tiền – một cái rêu bé nhỏ như bắt đầu chậm rãi chấp nhận thế giới
Ta chuyển khỏi tầng hầm ẩm ướt mua một căn nhà sạch sẽ sáng sủa
Bắt đầu học hành sách còn tham gia mấy lớp học sở thích
thứ thích nhất vẫn là… đấm bốc
Sau một thời gian luyện tập huấn luyện viên sẽ một học viên mới tới
Ta ngờ đó … khiến cảm thấy vô cùng quen thuộc
“Tiêu Ngôn”
Hắn đưa tay với – thì lớn lên trông như
“Giao tình giết cha”
Ta nhướng mày Tiêu Ngôn khẽ
“Ta đoán từ lâu ”
Hắn lên tiếng mang bao tay
“Vậy … ngươi cũng từng làm nhiệm vụ”
“Xấp xỉ ”
Ta vung một cú đấm Hắn tránh chỉ hỏi:
“Lát nữa… uống cà phê cùng ”
— Toàn văn —